Ai đó đã từng nói: "Đau – tự nhiên sẽ buông". Có lẽ đúng là vậy. Nhưng buông tay, rồi sao nữa? Buông tay rồi sẽ kết thúc được một nỗi đau hay sẽ khiến cho những cơn đau khác cùng kéo về? Có biết bao người chờ đợi những cơn đau để buông tay rồi lại tiếc nuối? Và có bao nhiêu người tìm lại được bình yên sau những xót xa?
***
Có rất nhiều cách để khởi đầu, nhưng kết thúc, thường bao giờ cũng là nỗi đau. Nhiều khi người ta sợ kết thúc, cũng chỉ là vì sợ những nỗi đau. Và cũng thường thế lắm, khi những nỗi đau kéo về quá nhiều, người ta đành ngậm ngùi mà dừng lại. Có thể rồi một ngày tất cả sẽ qua đi, những thương yêu sẽ rơi vào quên lãng, những nỗ lực chẳng thêm một lần được gợi nhắc, những gì đã qua sẽ như chưa có bao giờ. Nhưng những cơn đau thì luôn ở lại. Chắc bởi thế mà nước mắt luôn được nhớ hơn tiếng cười.
Tôi luôn tự hỏi, sắp đặt để trái đất này hình tròn, phải chăng là sự trêu đùa mà tạo hóa gieo lên cuộc đời của những trái tim đa cảm? Bởi đau, người ta sẽ nhớ, và nhớ rồi người ta sẽ lại yêu. Yêu và thương da diết lắm, để rồi nỗi đau lại tràn về trên khóe mắt. Tôi vẫn chẳng thể nào hiểu được, có điều gì lớn đến vậy, để ta quên mình giữa những nỗi đau?
Có khi nào ta cứ mãi cố chấp nhìn về một hướng, cố chấp nắm chặt dây dù biết, chẳng phải cứ giữ được dây, nghĩa là ta níu được con diều ở lại? Có khi nào ta nén chặt lại những thương tổn trong lòng, để lại mỉm cười mỗi khi mơ về một ai đó? Và em, có khi nào không em, những tháng ngày hoang hoải, chơi vơi trong nỗi dày vò, em chẳng cần để tâm đến nữa, mặc cho những vết xước trong tim làm em buốt nhói, em vẫn bao dung như mắt môi chưa từng vương nỗi buồn? Và còn khi nào nữa không, những khi dưới chân là bùn đất, em vẫn chờ một ngày được bước trên những đại lộ thênh thang? Em có đủ kiên nhẫn không, để đợi chờ ánh cầu vồng sau những cơn mưa?
Ít nhất cũng sẽ có một lần như thế, em vấp ngã, rồi khóc, và em học cách quên. Có đôi khi tưởng chừng đã quên thật, nhưng khi những kí ức một thuở ùa về, em lại co ro trong niềm đau cũ, quay quắt và đáng thương như đã từng. Cũng có những khi em lãng quên thật sự, quên hết người cũ, việc cũ, quên cả những hi vọng không thành. Nhưng rồi những hi vọng ấy sẽ lại được thắp lên, ở một nơi khác, vào một thời điểm khác và bên những người không phải của ngày xưa. Và cũng có cả những khi em vờ như mình đã quên hết mọi điều. Em cười khi những niềm đau vẫn còn thắt chặt. Em mỏi mòn chờ một người nhận ra giọt nước mắt lăn dài sau gương mặt rạng rỡ những nét cười của em.
Em biết không, hẳn em phải dũng cảm lắm, mới có thể cố chấp mà đợi chờ. Hoặc thương yêu và hi vọng trong lòng phải nhiều lắm, mới có thể đi cùng nỗi đau như thế. Nhưng em đã từng một lần khóc thầm trong vô vọng? Đã một lần gắng sức mình mà quên hết không em? Dù em gắng quên, hay lòng em vẫn luôn thổn thức nhớ, thì nghĩa là những cơn đau không giết nổi đợi chờ trong em. Đợi chờ được em nuôi lớn đến vậy, là vì hi vọng trong em đã là quá nhiều, hay là vì chưa đủ những cơn đau?
Cứ đau đi em, để biết hết vị cuộc đời. Cứ đợi đi em, đừng để niềm đau thổi tắt những ước nguyện trong lòng. Đợi đi em, rồi hi vọng sẽ đến, và môi em lại viên mãn với nụ cười. Nhưng đợi gì, em có biết không? Đợi những niềm đau qua đi và ngày hôm qua trở lại? Đợi những dại khờ sẽ được người đời lãng quên để em lại sống như chưa điều gì tồn tại? Đợi những vấp ngã sẽ tan đi và em sẽ làm lại từ đầu?
Không! Không phải vậy đâu em! Đâu ai có thể tô vẽ thêm cho bức tranh quá khứ bớt đi những mảng màu u ám. Cuộc sống nào cho em cơ hội để sống lại từ đầu. Nhưng em có một nơi để bắt đầu, và người ta gọi đó là hiện tại. Đừng để những cơn đau giết chết đợi chờ, hãy dùng cơn đau để nuôi những niềm hi vọng mới. Không phải hi vọng ngày hôm qua sẽ trở về, mà là hi vọng bất kể khoảnh khắc nào với em, từ bây giờ đến những ngày sau nữa, đều an nhiên và trọn tiếng cười.
Điều em đợi phải là những ngày bầu trời rất trong xanh. Đợi một người biết cần và thương em hơn nữa. Đợi những khi em thấy mình lớn dậy. Đợi một ngày niềm hạnh phúc sẽ mỉm cười nắm lấy tay em...
Qua những nỗi đau, người ta sẽ hiểu điều mình cần không phải là mơ tưởng về quá khứ, mà là đợi chờ những ngày mai. Vậy em còn ngần ngại gì, đừng để những cơn đau biến em thành một kẻ bi lụy và yếu mềm. Vấp ngã rồi sẽ phải đứng lên, nỗi đau rồi sẽ có ngày dịu lại. Bởi thế hãy cứ đợi đi em. Đợi và tin rằng em xứng đáng được yêu, và được tin như là em mong muốn. Dù là đến bao giờ, thì cũng hãy kiên nhẫn, đừng để những cơn đau giết chết đợi chờ.
Thượng đế sẽ chẳng bao giờ trao quà cho những đứa trẻ hư, và em cũng sẽ chẳng thể nào có được điều em mong muốn, nếu như em cứ để mặc cho nỗi đau giết chết chính mình. Mỉm cười đi em, vì đau là một phần của cuộc sống, và phải có nỗi đau em mới hiểu hết được chữ yêu và đi hết chiều dài hi vọng. Can đảm lên em, để học cách đau, và học cách đợi chờ. Cứ đợi đi, rồi sẽ thấy! Sẽ luôn có một thiên đường trong hiện tại cho những người biết đợi, và biết tin!
Nhất định là như vậy, tôi hứa!
Tôi vẫn đang đợi. Thế còn em?