Phần 1: http://truyenhaymoingay.net/han-va-co-mong-lung-nhu-mot-tro-dua/324756.html
***
1. Định mệnh
Sau cái ngày cả 4 con người lần đầu tiên chạm mặt ấy cô và hắn cũng đã thuộc về nhau. Nhưng anh đã không còn thuộc về cô nữa rồi. Anh đã thật sư rời xa cô. Đêm nay cô đã mất anh mãi mãi.
Còn hắn, hắn rất biết chớp lấy thời cơ, lúc cô đang đau khổ nhất, giữa lúc ấy, hắn đã cho cô hẳn một bờ vai, hắn ở cạnh cô, nhìn cô khóc, nhìn cô đau khổ và rồi nhờ đó mà hắn đã có được cô.
Cô, cô luôn tự nhủ lòng mình phải thật mạnh mẽ, không thể yếu đuối, không được khóc vì chính cô mới là người rời xa anh. Chính cô đã chạy trốn khỏi anh và chính cô đã tự mình bước chân ra khỏi cuộc đời của anh. Nhưng đêm nay, đêm nay cô đã hoàn toàn gục gã sau những ngày tháng vờ như mạnh mẽ ấy. Và rồi cô cũng đã rơi vào cái bẫy tình của chính cô. C 2ô đã tựa vào hắn ngay lúc này, hóa ra chỉ có hắn ở bên cạnh cô ư, đúng thế, chỉ có hắn mà thôi. Rồi ngày mai, cô sẽ ra sao? Cô sẽ đối diện với hắn, với đồng nghiệp và cả anh của sau này nữa.
Dường như những suy nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu cô, lúc nào cô cũng nghĩ, cô không thể ngừng nghĩ về Hắn, về Anh và về Hân.
Tại sao ư?
Phải chăng đó là định mệnh, dù cô đã rời xa khỏi nơi có anh, nhưng rồi định mệnh lại mang anh đến, nhưng không phải đến bên cô, mà định mệnh mang anh đến, để nói với cô rằng, anh đang hạnh phúc nên cô không cần phải chạy trốn nữa. Mà người đem lại hạnh phúc cho anh lại không còn là cô nữa. Giờ thì cô mới chính là người cần tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Ngày xưa anh và cô, yêu nhau, quen nhau như thế nào. Bây giờ tất cả hình ảnh ấy cứ hiện ra ngay trước mắt cô, cứ như vừa mới hôm qua.
Ngày ấy, anh và cô biết đến nhau thông qua một Club kỹ năng trẻ của trường. Cô mới biết anh đang học ngành Luật Thương Mại Quốc Tế và cũng là chủ nhiệm club. Lần đầu gặp anh, cô ấn tượng với nụ cười tươi, với ánh mắt hiền hậu và hơn hết đó chính là giọng nói ấm áp đậm chất Hà Nội của anh.
Mãi đến khi yêu anh cô mới biết được ngày ấy sao anh lại chọn Sài Gòn mà không phải là Hà Nội. Anh bảo, Sài Gòn nó năng động, nhộn nhịp và anh muốn tuổi trẻ của mình được trải nghiệm ở thành phố này, thành phố lần đầu tiên anh đặt chân đến, lần đầu tiên anh muốn rời xa Hà Nội, rời xa vòng tay gia đình.
Đó là những tháng ngày cùng nhau học tập, cùng nhau sinh hoạt, rồi cùng nhau trò chuyện. Tuy không học chung ngành nhưng anh đã cho cô rất nhiều thứ giúp ích cho môn học, như cách anh có thể nhớ được cả tá các nghị định, thông tư, điều, khoản....
Giờ học cũng hiếm khi trùng nhau, hàng tuần chỉ có mỗi chiều thứ 5, hầu hết mọi thành viên trong club đều rảnh nên đó được xem là ngày sinh hoạt của club. Mọi người sẽ cùng nhau bàn kế hoạch, lên chương trình, tổ chức các hoạt động nhằm khai phá được hết kỹ năng mà sinh viên hiện nay cần có.
Nhờ những lần sinh hoạt, nhưng chương trình cô tham gia cùng anh mà cô có được kha khá vốn sống cho riêng mình, cô tự tin đứng trước đám đông, cô tự tin thuyết trình, đặc biệt hơn là cô tự tin khẳng định mình, khẳng định năng lực mà cô có thông qua nguồn kiến thức mà cô đã được học.
Những ngày anh đợi cô tan học, dẫn cô đi ăn, dẫn cô đi dạo xung quanh khuôn viên trường. Trường nơi cô và anh học, cũng được mệnh danh là ngôi trường có diện tích và khuôn viên đẹp nhất nhì thành phố, ở đây thường được các đoàn làm phim ghé đến ghi hình, quay phìm, chụp hình.
Mọi ngóc ngách của trường, mọi ghế đá, mọi nơi, mọi thứ dường như quá quen thuộc với anh và cô. Chẳng phải ngày ấy anh và cô luôn cùng nhau nắm tay đi khắp nơi sao.
Anh, con người anh ấm áp, ấp áp từ giọng nói, từ hơi thở, đến cách mà anh quan tâm cô.
Cái bản tính của cô, chắc chỉ có mỗi anh mới có thể chịu đựng được, mà đôi khi là khống chế được nó. Bản chất cô ngang bướng, nhưng không phải lúc nào cũng thế. Chẳng hạn như chuyện ăn uống mỗi khi đi sinh hoạt nhóm. Cô chỉ lo cho mọi người, còn cô thì chẳng ăn gì hết, trong khi cô lại bị đau dạ dày mà lại chẳng lo cho mình. Những lần như thế anh lại đến lúc thì ân cần nhỏ nhẹ, đưa đồ ăn cho cô ăn, lúc thì anh nổi cáu bắt cô phải ăn chứ không còn điềm đạm nữa. Những lúc như thế cô thấy thương anh vô cùng, anh quan tâm cô dù là những điều nhỏ nhất nhưng cô luôn làm cho anh lo lắng. Cô chỉ mỉm cười, cười thật tươi rồi mè nheo anh, để anh khỏi giận, để anh khỏi lo lắng cho cô. Chỉ có anh mới hiểu được cô. Chỉ có anh mới có thể làm cô thay đổi.
Có lần club tổ chức chuyến dã ngoại ở Vũng Tàu. Tập huấn kỹ năng, đó cũng là nhiệm kỳ cuối anh đảm nhận chức chủ nhiệm, anh muốn nhường lại cho những bạn trẻ hơn, để các bạn thỏa thích thể hiện, thỏa sức khám phá bản thân.
Lần ấy hoạt động cũng nhiều, cô chỉ có uống nước mà chẳng chịu ăn uống gì hết. Để rồi khi cái dạ dày nó hành, cô vẫn cố gắng chịu đựng, cố gắng chống chọi với nó mà không cho anh biết. Lần ấy không phải anh không quan tâm cô, mà anh cũng chẳng có thời gian quan tâm tới anh nữa, anh nằm trong ban tổ chức nên bận rộn là thế cơ mà. Nên cô đâu dám trách anh, có trách là trách cô, không tự lo cho bản thân mình được.
Lần ấy, cô bị lả đi vì đói, ngất ngay giữa hội trường, ai cũng hoang mang, ai cũng lo lắng. Anh, anh chạy đến ôm lấy cô, đưa cô đi cấp cứu, lúc ấy cô chẳng còn chút sức lực nào nữa, nhưng đầu óc thì vẫn còn tỉnh táo. Cô cảm nhận được qua cái nắm tay, qua giọng nói của anh, dù chẳng thể nhìn anh, chẳng thế nói chuyện được với anh, lúc này cô đang dùng trái tim, trái tim cô để cảm nhận thấy trái tim anh mà thôi.
Thời gian cô nằm viện, anh là người duy nhất chăm sóc cô ở cái thành phố đông đúc này, nhờ có anh mà cô không còn thấy tủi thân, không còn thấy cô đơn khi không có gia đình bên cạnh. Quãng thời gian đó, là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cô, vì cô biết anh đã yêu cô đến nhường nào, cô biết được tình yêu của anh dành cho rất chân thành và rất đỗi mộc mạc. Cô biết rằng, anh, chính anh mới là người con trai mà cô đã tìm thấy, chính anh mới là người có thể yêu cô, làm cô hạnh phúc và hơn hết, chính anh mới là người đã làm cô thay đổi và cô cũng đã sẵn sàng thay đổi vì anh.
Vậy mà giờ đây, sau 3 năm ngồi ở giảng đường đại học và 2 năm miệt mài với cuộc sống, với công việc thì cô và anh chỉ có thể bên nhau được 5 năm chứ không phải là 50 năm.
2. Chuyện công sở
Vẫn như mọi ngày, tới công ty, gặp ai cô cũng nở một nụ cười và chào hỏi thật nhiệt tình, vẫn nói chuyện vui vẻ như đêm qua chưa từng xảy ra.
Cô đã phải dùng đến bộ trang điểm mới có thể cho đi đôi mắt thâm quầng và sưng húp vì những dòng lệ đã rơi.
Gặp Hân – Cô đồng nghiệp - người yêu mới của người yêu cũ, cô vẫn vờ như mình thật mạnh mẽ, mà cũng bởi vì cái vỏ bọc cô đã tạo ra luôn như thế. Một – cô – gái - mạnh - mẽ.
Còn Hân – Hân gặp cô vẫn vẻ mặt như ngày nào. Nhưng hôm nay thì Hân đã biết, cô, cô – chính – là - người – yêu – cũ. Liệu chăng Hân có còn ghen tị với quá khứ của cô và anh?
Hân, cô ấy vẫn tỏ ra rất đỗi bình thường, hay Hân cũng đang cố gắng giấu đi những dòng suy nghĩ của mình?
Ngồi vào bàn làm việc, cả cô và Hân đều nhìn vào màn hình máy vi tính, chắc hẳn, ai cũng đang có tâm trạng riêng cho mình, ai cũng có những suy nghĩ, ai cũng có những cảm nhận khác về nhau rồi. Cô biết, cô không nên làm thế, cô cần kéo lại bầu không khí này, để nó không có một khoảng lặng.
- Hân này, hôm qua cô thế cậu bạn tôi thế nào?
- Hắn đẹp trai đó chứ, Hân mỉm cười, nhưng mà cô quen Hắn lâu chưa?
- Ừ, hắn đẹp giống Hàn Quốc cô nhỉ, tôi quen hắn khi tôi về nơi này.
- Thế Hắn đang theo đuổi cô à? Hân nháy mắt thể hiện điệu bộ hào hứng.
- Tôi cũng không biết nữa, nhưng Hắn có người yêu rồi.
- Là sao? Hân tỏ ra rất ngạc nhiên. Nhưng mà hôm qua tôi thấy...
- Ừ. Người yêu Hắn đang ở xa.Cô suy nghĩ một lúc rồi mới tiếp tục câu truyện, cô im lặng, Hân cũng im lặng. Im lặng vì những gì khó hiểu trong cái câu trả lời và trong mối quan hệ mông lung ấy.
Thường ngày đến giờ đi ăn trưa, cả cô và Hân đều tí ta tí tửng, nhí nhảnh, trêu đùa nhau khắp phòng rồi mới xuống căn tin ăn cơm. Vừa đi vừa đoán xem liệu hôm nay căn tin sẽ có món gì, món cô thích hay lại là những món quen thuộc. Vậy mà hôm nay, cả 2 đều im lặng, đi bên nhau, chẳng nói với nhau câu nào.
3. Hắn
Đi làm về, vẫn như thường ngày, không đi ăn cùng đồng nghiệp thì cô sẽ dạo một vòng quanh biển, lang thang, rồi tìm một vị trí quen thuộc để ngồi, nghe tiếng sóng vỗ. Chỉ có thế mới bình yên. Với cô chỉ cần nhìn biển, nhìn ra ngoài khơi xa thì mọi thứ sẽ ổn, nỗi buồn cứ thế trôi theo những dòng nước, sóng cuốn nó đi ra tận nơi xa xôi.
Cô đang chìm đắm với mây trời, với biển cả thì có tin nhắn điện thoại.
Cô không chủ động liên lạc với hắn và vẫn luôn như thế, chỉ có hắn mới là người chủ động liên lạc với cô.
- Anh nhớ em
Cô mở dòng tin nhắn mà không thể tin vào mắt mình. Cô thầm nghĩ có khi nào hắn đang nhắn tin cho người yêu hắn không? Hắn nhớ cô ư, không đời nào lại có chuyện bi hài đấy xảy ra được. Cô mỉm cười rồi bỏ điện thoại lại vào túi, cũng không trả lời.
Cô vẫn đang mai mê nhìn khung cảnh, nhìn cuộc sống thường ngày ở đây, chiều đến mọi người đi tắm biển, tập thể dục, rồi các cặp đôi nắm tay nhau dạo biển. Bên kia có nhóm con trai đánh đá banh, đánh bóng. Cuộc sống là đây sao? Cô đang mông lung suy nghĩ. Sao mình cũng không làm thế nhỉ?
Tiếng điện thoại reo, lần này không biết ai gọi nhỉ? Chắc là mẹ gọi nhắc nhớ ăn uống cẩn thận đây mà.
Nhưng không, là hắn, hắn gọi cho cô?
- alo!
- Anh nhớ em!
- Anh gọi lộn số rồi. Đây không phải điện thoại của người yêu anh?
- Không, người anh gọi là em, anh nhớ em. Anh đang ở dưới chỗ em ở. Em về chưa, anh lên nhé, anh muốn gặp em.
Cô im lặng một lúc, không biết nên nói gì lúc này, không biết nên làm gì với hắn, phải chăng hắn đang muốn gặp cô thật? Hắn nhớ cô thật ư? Không đời nào, làm sao có chuyện như thế được. Hắn không thấy cô trả lời liền đánh tiếng.
- Anh nhớ em là thật!
- Em không có ở nhà, em có hẹn rồi.
- Vậy anh đợi em.
- Anh không cần phải đợi, vì em còn không biết lúc nào về. Vậy đi nhé.
Cô cúp máy trước khi để hắn kịp nói lời nào nữa.
Lại có tin nhắn tới. Là hắn, " Anh đợi em về, anh muốn gặp em, vì anh nhớ em"
Cô không trả lời, cũng không biết phải làm sao lúc này. Cô đang trốn tránh hắn, đúng vậy, cô đang tránh mặt hắn. Không lẽ chỉ vì cái đêm ấy mà hắn đã si mê cô, không lẽ hắn nhớ cô đến thật sao? Cô không tin, cô không tin hắn là người như thế. Chắc hắn chỉ đang muốn làm tình với cô thôi, có lẽ thế.
Vậy còn cô người yêu bé nhỏ của hắn thì sao? Cảm giác cô gái ấy sẽ như thế nào khi biết được người con trai mình yêu, tin tưởng lại lừa dối mình, lén lút sau lưng cô?
Rồi cô ấy sẽ tổn thương lắm, rồi cô ấy sẽ tha thứ cho hắn khi biết được sự thật ư?
Còn cô, giờ cô phải làm gì, chắc là hắn đang đứng chốt ở trước nơi cô ở rồi. Làm sao cô về phòng được, làm sao bây giờ. Mà không lẽ hắn đợi cô thật, chắc không đâu, hắn đùa đấy.
Bây giờ đang là 6h tối, cô sẽ đi đâu đó, kiếm quán café ngồi đọc sách rồi tới 11h đêm cô sẽ về, lúc ấy hắn chắc cũng đi rồi.
Cô không muốn đụng mặt hắn ngay lúc này, đặc biệt là ngày hôm nay. Và cả sau này nữa.
Vào một quán café sách, cô tìm cho mình một cuốn sách của tác giả cô vẫn hay thường đọc, Tình Không Lam Hề, với tựa đề cuốn sách là "Gần như vậy, xa đến thê"
Có khi lại đúng tâm trạng của cô lúc này. Cô lấy cuốn sách, nhâm nhi ly café sữa nóng. Vừa để thỏa đam mê đọc sách, vừa tránh phải gặp hắn lúc này, điều ấy làm cô vui.
Mãi mê đọc sách, tới khi nhân viên tới đưa bill thu tiền cô mới biết đến giờ quán đóng cửa. Cô thanh toán tiền, nhìn lên đồng hồ thấy đã gần 11h đêm. Thở phào nhẹ nhõm, giờ thì yên tâm về nhà nằm ngủ rồi, hắn đợi lâu quá chắc cũng đã bỏ về, hắn làm sao mà đủ kiên nhẫn được như thế chứ.
Vừa chạy xe đến cổng, vừa xuống xe, đang định đẩy cánh cổng nhà xe ra thì ở đâu, hắn đã xuất hiện. "Để anh dắt xe cho, sao em đi giờ này mới về, trễ rồi đấy".
Cô hoang mang như muốn rụng rời cả tay chân, nếu lúc ấy hắn không kịp đỡ chiếc xe thì khi nghe thấy tiếng hắn, có thể tay cô đã buông chiếc xe ra rồi. Cô nhìn hắn mà chẳng thể nói nên lời, hắn, hắn đợi cô suốt mấy tiếng đồng hồ chỉ vì muốn gặp cô sao? Thật sự như thế ư, rốt cuộc con người hắn là sao, hắn đang nghĩ gì trong đầu?
Đẩy xe cô vào bãi giữ xe, hắn không quên nhìn thấy gương mặt thất thần của cô, hắn nghĩ cô đi làm về mệt, chắc trời tối lại trúng gió, hắn lo lắng. " Em đã ăn gì chưa, sao mà mặt mày thế kia, hay để anh đưa em đi ăn nhé". Còn cô, cô vẫn chưa bình tĩnh lại được, đầu óc cô vẫn đang quay cuồng, mặc cho hắn cứ nhìn cô. Rồi hắn khẽ lay vai cô, lay đến khi cô choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Cô bảo cô không sao, chỉ là hơi mệt một xí, cô lấy cớ để đuổi hắn về luôn. " Hôm nay em mệt rồi, giờ em lên nghỉ ngơi, anh về đi, có gì chúng ta nói chuyện sau". Hắn càng lo lắng cho cô hơn: " không được, anh không yên tâm, thế để anh đi mua gì về cho em ăn rồi uống thuốc, lúc đó anh sẽ về". Lần này thì cô chẳng thể bình tĩnh được nữa, cô nổi cáu với hắn: " Tôi nói anh về đi, tôi không sao, tôi muốn ở một mình, tôi muốn được nghỉ ngời và không muốn ai làm phiền ngay lúc này". Còn hắn, hắn nghe cô nói vẫn đứng im lặng, nhìn cô, rồi hắn cũng đành ngậm ngùi nói: "Vậy em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ lại ra gặp em". Cô định rằng sẽ nói lại là đừng có ra đây gặp tôi nữa. Nhưng chẳng thể thốt lên thành lời, cô lên phòng, đóng cửa lại, tựa vào thành cửa, thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng cũng bồn chồn khó tả, cô không biết cảm giác bây giờ của cô là gì nữa. Thôi bỏ mặc dòng suy nghĩ ấy, cô đi tắm rửa rồi sẽ được đắm chìm trong giấc ngủ say.
Vẫn thói quen khó bỏ thường ngày, cô lên facebook để xem tình hình, rồi ghé qua facebook của anh. Thấy anh share lại một kỷ niệm cách đây 2 năm của cô và anh. Cùng dòng trạng thái: "Có thể quay trở lại như thế này được không!"
Kết thúc câu không phải là dấu chấm hỏi, mà là dấu chấm than, dấm chấm lửng, không phải anh hỏi cô, mà có khi anh đang tự nói về chính mình, dấu chấm lửng ở cuối câu anh dùng đều có mục đích.
Kỷ niệm anh share là kỷ niệm ngày hai đứa đi chơi ở Cần Thơ, lần đó khi đi ngang qua cái cầu gỗ treo lơ lửng giữa dòng kênh, anh nắm tay cô thật chặt, dìu cô đi từng bước một, và anh là người đã chụp lại cánh tay ấy. Ngày ấy anh ghi một dòng trạng thái khá mùi mẫn và tình cảm cho bức hình ấy. "Anh sẽ nắm tay em đi đến hết cuộc đời, dù thăng trầm, bão dông và nguy hiểm. Em cứ yên tâm vì đã có anh".
Giờ anh đang nghĩ gì, sao anh có thể hiển nhiên share kỷ niệm của chúng tôi? Anh không sợ người yêu của anh ghen ư?
Mà thôi cô còn nghĩ làm gì nữa, anh đã chính thức giới thiệu người yêu của anh cho cô rồi mà. Sao cô còn phải lăn tăn về kỷ niệm này nhi, vốn dĩ cô với anh đã có quá nhiều kỷ niệm rồi.
Cô cũng đăng một cái status: " Gần như vậy, xa đến thê". Lần này cô không còn để chế độ bạn bè mới được phép xem mà cô chuyển sang chế độ công khai, để bất kỳ ai vào facebook cô sẽ đều thấy dòng cảm xúc này.
Lần này cô mặc kệ ai là người đầu tiên like hay bình luận mà cô tắt lap và đi ngủ.
4. Anh
Ngày hôm sau đi làm, cô và Hân vẫn thế, bầu không khí vẫn như ngày hôm trước, không khác đi nhiều, cả hai dường như có khoảng cách mà không thể chạm tới được.
Lên văn phòng, cô nhận được tin nhắn, cô đoán chắc lại của hắn, cô chẳng buồn cầm điện thoại lên nhìn. Cô mặc kệ, chắc hắn lại muốn gặp cô, hay đại loại hắn đang cố muốn nói, hắn nhớ cô.
Vài phút sau, lại có thông báo tin nhắn, lần này cô có chút bực mình, đang thầm nghĩ nếu tin nhắn mà là của hắn nữa, cô sẽ chặn số của hắn hoặc sẽ gọi quát cho hắn một trận. Nhưng không lần này là tin nhắn của anh.
Tin nhắn đầu tiên đúng là của hắn, còn tin nhắn thứ 2 lại là của anh. Tin nhắn đến từ hai người con trai khác nhau nhưng cùng một nội dung: " Anh nhớ em".
Cầm điện thoại cô chẳng biết phải làm gì, nghĩ gì, cô quay qua nhìn Hân một cách rất tự nhiên, theo đúng phản ứng của cô bấy lâu nay, nhưng lần này Hân nhìn cô bằng ánh mắt khác, cô quay đi để tránh ánh nhìn ấy. Hân hỏi: " Có chuyện gì sao?"
Cô ấp a ấp úng vì không biết nên nói sao: " Ừ, không có gì đâu, mấy chuyện vớ vẩn ấy mà, thôi thì cứ kệ nó đi."
Anh, chẳng phải anh đã giới thiệu người yêu của anh cho cô rồi sao? Trong đầu cô lúc này là một loạt các ý nghĩ và cảm xúc khó tả. Tối qua anh share lại kỷ niệm của chính anh và cô, kèm theo đó là một dấu chấm lửng cuối câu. Còn bây giờ lại là một dòng tin nhắn đầy ẩn ý. Hay do cô đang suy nghĩ quá nhiều về anh rồi. Anh đâu còn là của riêng cô.
Đang hỗn độn giữa những dòng suy nghĩ về anh về cô, về quoãng thời gian hạnh phúc của cả hai thì nghe thấy đâu đây có tiếng nói chuyện: " Anh ấy còn yêu cậu nhiều lắm".
Cô không biết liệu có đó có phải là của Hân Hân không, hay âm thanh ám ảnh cô nữa. Hồn cô vẫn như còn đang ở trên mây, chưa tỉnh táo. Mà thực tế là dạo này nó suốt ngày mơ mơ màng màng, lúc tỉnh lúc mê, cứ như người mất hồn. Tâm trí của cô không thể nào tập trung được.
- Này, nãy giờ cô có nghe tôi nói không đấy. Hân Hân lên tiếng
- Cô đang nói chuyện với tôi hả? Vậy hóa ra câu nói lúc nào cô nghe, âm thanh có khi là thật, vậy là không phải do cô suy nghĩ nhiều nên tưởng tưởng ra, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng không để Hân Hân biết được.
- Ừ, Anh ấy không yêu tôi, người anh ấy yêu là cô. Anh còn rất yêu cô.
- Chẳng phải hai người ....sao?
- Có những chuyện không phải như cô nghĩ đâu.
- Có những chuyện, vậy là chuyện gì? chuyện gì mà tôi không biết.
- Thôi được rồi, để tôi nói hết cho cô biết, tôi cũng không muốn dấu cô nữa.
- Vậy cô nói đi, tôi nghe. Tranh thủ khi không có ai ở phòng, có gì cô cứ nói hết cho tôi biết.
- Ngày đầu tiên cô vào công ty, tôi đã thấy cô rất quen rồi, không phải tôi là bạn thân hồi học đại học với anh sao, hồi đấy tôi đã biết sơ sơ về cô, chỉ là cô không biết tôi và cũng chưa có dịp gặp tôi. Vì ra trường tôi đã rời xa Sài Gòn, nên anh ấy chưa kịp dẫn cô ra mắt tôi, nhưng tôi đã được nghe anh ấy kể rất nhiều về cô, anh ấy còn cho tôi xem hình những chuyến đi chơi của hai người. Tôi cũng được coi như là người bạn thân, để anh tâm sự mọi điều về cô. Lúc thấy cô vào công ty, tôi nghi đã có chuyện không lành đang xảy ra, chính vì thế mà tôi mới xin sếp đi Sài Gòn công tác, thật tế là tôi vào gặp anh để biết mọi chuyện, tôi được biết cô đã chủ động rời xa anh, cô bỏ anh lại nơi thành phố náo nhiệt, ồn ào nhưng lại cô đơn ấy. Lúc đó tôi vẫn chưa nói cho anh biết là cô đang làm cùng với tôi.
- Thế, thế tại sao hôm tôi gặp, hai người đang đi với nhau rất vui vẻ?
- Cô yên lặng nghe tôi nói hết đi. Sau lần đó tôi quan sát cô rất nhiều, tôi vẫn không thể hiểu được tại sao cô lại rời xa anh. Đến khi tôi thấy có người đang theo đuổi cô và tôi có cảm giác, nếu như lần này anh không giữ cô lại thì anh sẽ mất cô hoàn toàn. Nên tôi đã nói cho anh biết là cô đang ở đây. Hôm sinh nhật cô, anh đã ở đây rồi.
- Anh ở đây? Thế tại sao? tại sao anh không gặp tôi, ngày hôm đó anh còn không có một tin nhắn chúc mừng sinh nhật dù tôi đã mong đến chừng nào.
- Anh sợ cô lại chạy trốn khỏi anh khi cô biết anh đang ở đây, vì anh biết được tính cô, anh biết được lòng tự trọng của cô. Khi tôi biết cô có hẹn với anh chàng nào đấy thì tôi lại càng sợ cho anh hơn. Lúc ấy anh cũng chỉ im lặng nghe tôi kể.
- Vậy rồi sao hai người biết tôi đang ở ngoài biển.
- Thật ra là hôm ấy anh chờ cô ở trước cổng công ty, anh theo cô về, chỉ để nhìn cô liệu có ổn hay không. Nhưng rồi anh thấy cô đi cùng người con trai khác thì anh biết anh đã mất cô. Tối đó anh gọi tôi ra, nhưng không phải để đi nhậu, để giải sầu, mà để nghe anh kể rằng anh đã mất cô thật rồi. Anh biết cô thích biển, anh biết cô hay chơi đùa với những con sóng, anh biết cô sợ nước biển, anh biết... nên hôm ấy anh cứ chơi đùa với biển, chơi đùa với tôi như một đứa trẻ. Đây sẽ là lần cuối cùng anh ra đây, đây là lần cuối cùng anh chơi và ngắm biển mà thường ngày cô vẫn sẽ thấy nó.
- Tại sao chứ?
- Rồi vô tình anh nhìn thấy cô, anh sợ anh nhìn nhầm, nhưng một phần anh mong đó là cô, để anh cho cô thấy, cho cô biết là anh ra đây không phải vì cô mà là vì tôi. Anh đã chủ động cầm tay tôi, giới thiệu tôi với cô trước sự ngỡ ngàng của cả tôi và cô. Tôi đã thấy điều đó trong ánh mắt của cô.
- Anh đã làm thế với tôi, tại sao anh có thể ...
- Đến anh, anh còn không biết tại sao anh lại làm thế, ngày hôm đó lần đầu tiên tôi thấy anh khóc, vì anh nghĩ rằng anh đã mất đi người con gái anh yêu, người con gái anh luôn muốn được che chở bao bọc, người mà anh cảm nhận được thế nào là hạnh phúc.
- Thế cô đã nói gì với anh về tôi và hắn? Có phải cô đã nói gì nên anh mới làm như thế đúng không?
- Tôi chỉ nói với anh, đừng để mất cô.
- Cám ơn cô, cám ơn cô đã cho tôi biết mọi chuyện, cám ở cô, cám ơn cô vì đã mang anh về lại bên tôi. Chiều nay cô báo sếp tôi nghỉ, cô viết giấy giúp tôi. Tôi có chuyện cần làm ngay lúc này.
Ra khỏi phòng làm việc, nhấc điện thoại lên và gọi cho anh, đầu dây bên kia chắc có thể là đang rất vui mừng, chỉ cần nghĩ thôi cô cũng có thể hình dung ra được.
- Em nhớ anh. Chúng ta gặp nhau nhé.
- Em, em nói sao cơ. Giọng anh đang ấp úng, một phần ngạc nhiên, một phần vì không tin vào tai mình.
- Chiều nay em bay vào Sài Gòn nhé.
- Không, không cần đâu em, anh đang ở quán cafe đối diện công ty em.
- Vậy em qua liền. Giọng cô đầy vui mừng, anh đã chưa đi vào Sài Gòn, anh vẫn còn ở đây đợi cô.
Rồi anh và cô đã gặp lại nhau. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, sau những hiểm nhầm, sau những khoảng thời gian chạy trốn, thì rồi sau tất cả anh và cô đã trở về bên nhau. Đã trở về với hiện tại, trở về với những năm tháng chỉ có cô và anh, những năm tháng hạnh phúc. Giờ đây, cô sẽ trở lại thành cô của những năm tháng tuổi trẻ.
Ai cũng có tuổi thanh xuân của mình và với cô, có anh là cô có được cả tuổi thanh xuân ấy, có anh, tuổi trẻ của cô, hạnh phúc của cô mới thực sự ý nghĩa.
Còn hắn, cô không quên thông báo cho hắn biết, để hắn quay về nơi mà hắn cũng đã đến, nơi hắn bắt đầu mà không có cô.
"Chào anh, anh hãy quay về với cô người yêu bé bỏng của anh đi nhé, tôi sẽ vào lại Sài Gòn, hạnh phúc của tôi chỉ có ở trong đó, Sài Gòn có người con trai tôi thương, Sài Gòn có cả tuổi thanh xuân của tôi".
Cafe Muối!