” Không yêu em thì đừng nhớ về em” – đây là câu nói cuối cùng em đã nói với anh khi anh từ chối tình cảm của em. Anh có biết em đã lấy rất nhiều cam đảm mới nói với anh rằng em yêu anh không? Em tin chắc là anh biết nhưng sao anh vô tình vậy anh?
Em yêu anh. Yêu ngay từ cái lần đầu tiên anh cứu em khỏi bọn cướp. Đến khi gặp lại em nhận ra anh nhưng anh thì không. Gặp lại nhau chúng ta sống chung một nhà vì mẹ em là người tình của bố anh. Tình yêu ấy là sai lầm đúng không anh? Nhưng em vẫn cứ yêu anh, yêu nhiều tới mức em chẳng thể nào quên được anh.
Một thời gian mình bên nhau, anh tỏ tình với em nhưng em chối ngay. Vì em nghĩ rằng làm sao được chứ khi mẹ em là người tình của bố anh? Đến một ngày tài sản và địa vị của bố anh không còn nữa thì mẹ em cũng từ bỏ bố anh. Nhưng em vẫn yêu anh nhiều lắm anh ạ. Bởi em yêu anh bằng con tim chứ không phải vì tiền. Em đã đồng ý làm bạn gái anh trong suy nghĩ chứ không phải công khai ngoài miệng.
Anh mơ ước được trở thành một luật sư giỏi. Có được làm ở một nơi nổi tiếng. Ông chủ và cũng là thần tượng của anh là kẻ đểu. Hắn ta là bố của bạn em. Hắn ta chấp nhận cho anh vào làm việc nhưng…Em bỗng buồn, buồn nhiều lắm anh có biết không? Vì yêu anh em chấp nhận vô tâm từ bỏ anh. Vì yêu anh em không ở bên cạnh anh. Vì yêu anh mà em cảm thấy rằng mình là đứa con gái hư thân.
Anh đã chửi vào mặt em, sỉ nhục em. Anh nói em là thứ con gái vì tiền. Anh nói em là loại không ra gì và giống mẹ em. Em biết khi người mình yêu làm những chuyện mà ai nghe đến cũng thấy khinh thường thì sẽ buồn lắm! Nhưng biết làm sao được khi em yêu anh? Em chấp nhận những lời sỉ vã của mọi người. Em chấp nhận sự khinh bỉ của thiên hạ dành cho em. Em chấp nhận từ bỏ bạn bè, tiền đồ và cả một tương lai. Bởi chẳng ai hiểu được em làm những việc ấy là vì điều gì. Đơn giản họ nghĩ em làm như thế là vì tiền.
Nhưng em trách anh vì sao anh không hiểu được em. Em trách anh vì sao anh nói yêu em nhưng không cảm nhận được những việc làm ấy của em là vì ai. Anh có biết em chấp đánh mất chữ trinh của người con gái để anh có được việc làm và địa vị của ngày hôm nay? Anh có biết em luôn cặp với những người đàn ông đáng tuổi bố em để họ có thể giúp anh trong công việc? Anh có biết em yêu anh nhiều đến thế nào và đau đến thế nào khi phải lên giường cùng những kẻ khác? Anh có biết em từng bị những bà vợ đánh ghen phải nhập viện cả tuần? Anh có biết em yêu anh nhiều đến bao nhiêu không?
Khi anh sắp qua Pháp để công việc của anh ngày càng tốt hơn. Anh sắp lên máy bay em đã nói là em yêu anh. Anh đã phủ phàng nói với em một câu nói ” Câu yêu ấy thốt ra từ miệng của cô tôi cảm thấy tình yêu đang bị xúc phạm”. Tình yêu bị xúc phạm hả anh? Tình yêu của người con gái hi sinh chữ trinh của mình mà không ai thấu hiểu là bị xúc phạm sao anh? Ừ thì bây giờ anh cứ như thế, cứ sống cho thật tốt. Anh cứ coi như em là kẻ đang khinh đi anh. Để một ngày nào đó anh nhận ra thì anh sẽ hiểu được lòng em.
Nhưng cuối cùng em vẫn muốn nói với anh ” Không yêu em thì đừng nhớ về em”. Bởi em biết rằng anh chỉ giả vờ không yêu em. Nhưng em sẽ không giả vờ đâu anh. Bởi tình yêu của em dành cho anh quá lớn, lớn đến mức khó có thể giả vờ anh ạ.