Ba từng nói nghề của ba cũng chỉ là cán bộ thôi, ba muốn con gái được người ta yêu quý coi trọng bằng nghề của con.
***
Ngày tôi còn bé gia đình sống ở một huyện miền núi nhỏ -thị trấn Thạnh Mỹ, lúc ấy đến mãi năm tôi 5 tuổi mới có đường dây điện về đến huyện, một nơi bình yên mà giản dị. Ba má tôi vốn là người Quảng Nam nhưng ra trường thì lên huyện để làm việc phục vụ bà con miền núi. Ngày đó ba học ngành Thú ý nhưng lại kiêm luôn tư vấn về nông lâm nghiệp cho đồng bào miền núi, có những tháng ba đi công tác trên tận mấy bản xa xôi, đi những 2 hay 3 tháng mới về nhà một lần, tôi với anh hai ở nhà với má. Má làm kế toán ở Phòng nông nghiệp huyện nhưng vì lương cán bộ bao cấp thời đó không đủ trang trải má làm thêm mấy ruộng rau muống sau hè nhà để sáng sáng cắt ra chợ bán sớm để kịp giờ về đi làm. Hồi đó ba đi công tác định canh định cư hỗ trợ bà con kỹ thuật trồng cây với chăn nuôi, mỗi lần ba đi má mua nhiều ơi là nhiều đồ luôn mua đến mấy cây thuốc lá, mấy hộp bánh to, còn cả lương khô nữa. Tôi cũng ganh tỵ ba lắm, ở nhà má chẳng mấy khi mua bánh cho tôi vậy mà mua cho ba đi công tác tới mấy hộp mà mỗi lần má chuẩn bị balo cho ba đi tui lén mén tới gần là má hổng cho đụng vô mấy gói bánh.
Mỗi lần ba đi chẳng biết khi nào về, hồi đó điện thoại bàn đường dây chưa kéo lên đến mấy bản ba công tác, má toàn gửi lời qua mấy chú xe thồ hay thồ hàng cho đồng bào trên bản. Nhưng mỗi lần ba về là y như rằng chiều đi học về là tôi sẽ thấy ba ở trước cổng trường mầm non đón tôi, thích nhất là mỗi lần ba đón vì được ba mua kẹo C với me rim cho ăn, má thì ngày nào cũng đón mà hông mấy khi được má mua kẹo khi tan trường giống như ba má mấy đứa bạn trong lớp nên mỗi lần ba đón về là y như rằng ba sẽ dắt tôi băng qua đường tới tiệm tạp hóa của Dì Hoa mua kẹo.
Nhớ có một hôm cô giáo dạy về ngành nghề rồi hỏi nghề của ba má mấy bạn trong lớp. Tới lượt tôi, tôi đứng lên nói " Thưa cô ba con làm bác sĩ thú y" tôi nghĩ ba làm nghề đó cũng là cán bộ thì có gì đâu mà ngại vậy mà thằng Hải trong lớp đứng phắt dậy nói lớn trước cả lớp " Ê ba nó là bác sĩ Thú y suốt ngày khám heo cho nhà tao, người hôi mùi phân ghê òm". Tôi ngại đỏ cả mặt nước mắt chực rưng rưng, cô gái khẽ tay Hải 2 cái vì cái tội bêu xấu tôi trước lớp, mấy bạn ở lớp cũng nhìn cô rồi hỏi về nghề của ba. Từ dạo đó tôi mặc cảm ghê gớm về nghề của ba, trong lớp hầu hết nhà bạn nào cũng nuôi heo để tăng gia sản xuất nên mấy bạn nghĩ ba tôi chỉ biết khám heo thôi. Từ dạo đó tôi buồn và cũng chẳng bao giờ còn tự nhiên nói về cái nghề của ba nữa.........
Ba vẫn vậy vẫn xa 3 má con tôi để đi công tác huấn luyện đồng bào về chăn nuôi sản xuất, ở nhà má lo quán xuyến hết công việc và nuôi dạy 2 anh em tôi lúc vắng ba.
Năm tôi học lớp 2 ba má bàn nhau chuyển về Đà Nẵng để anh em tôi tiện cho việc học, nhưng má chỉ có 3 má con chuyển về còn ba vẫn tiếp tục làm ở Phòng Nông nghiệp huyện nhưng đã thưa dần những chuyến đi công tác dài ngày. Mỗi tuần ba tranh thủ 2 ngày cuối tần về thành phố với má con tôi, khi nào cũng chiều thứ 6 về chiều thứ 7 lên Thạnh Mỹ lại. Hồi đó mỗi lần ba về nhà là anh hai đều bị la, anh hai hồi đó học lớp 7 nghịch ơi là nghịch nên hay bị cô giáo nhắc nhở với phụ huynh. Nhà không có ba anh hai rất hay ăn hiếp tôi, má dặn là "mỗi lần anh hai ăn hiếp là phải đánh chéo lên tờ lịch ghi rõ lí do đến ngày ba về méc lại ba". Nhưng mỗi lần ba về tôi cứ lo quấn quít bên ba đòi ba chở đi chơi nên lần nào cũng quên méc ba về anh hai đến lúc ba đi rồi anh hai lại ăn hiếp tiếp tôi mới nhớ ra là vừa rồi ba về mà quên méc ba mất .......
Hôm đó cả nhà đang ăn cơm chiều thì có tiếng chó sủa ngoài ngõ tôi chạy ra thì có một anh lớn tay ôm con mèo con nhỏ nhỏ nhưng hình như con mèo nó bị gì không ổn, anh đó hỏi " Bé ơi ở xóm này có ai làm bác sỹ thú y hả, anh ở xóm trên mà mấy người chỉ xuống đây tìm nè" . Lúc đó tui trố mắt nghĩ à chắc tìm ba rồi chắc ai trên đó chỉ ảnh xuống đây xong rồi chạy tọt vô nhà gọi ba ra
Lát sau ba ra cổng rồi dẫn anh lớn vừa rồi vào nhà ba kêu anh lớn ngồi đó chờ ba chút, mãi sau tôi mới thấy con mèo trên tay anh đó lông dính đầy máu kêu thều thào yếu ớt. Ba vào nhà lấy một cái hộp thiếc nhỏ trong đó có vài đồ nghề của ba nhưng tôi không rõ là gì đi ra chỗ anh đó ngồi rồi ba bảo anh để con mèo lên bàn rồi giữ nó ba hỏi
- Bị như này lâu chưa con
- Dạ mới đây chú ơi, nó chạy qua nhà hàng xóm mà con chó hàng xóm dữ quá gặm nó bị rách bụng, con sợ quá bồng về liền mà hông biết làm sao hết mà thấy nó vẫn còn thở, mấy dì trong xóm nói ở xóm dưới có bác sĩ thú y nhưng hông biết nhà nào nên con đi hỏi đại may mà gặp chú luôn". Giọng anh đó muốn mếu luôn
- " Giờ chú khâu lại nè, chú đọc tên thuốc con đi mua nhưng nhớ là về nhà phải coi chừng cho nó nghen"
- " Dạ dạ con nhớ rồi. May mà có chú". Nói rồi anh cảm ơn ba rối rít
Mấy hôm sau đi học về tôi với bé Na hàng xóm ghé quán tạp hóa dì Ngò xóm trên mua yaourt bịch thì thấy anh con trai hôm bữa bồng mèo chạy từ trong nhà dì Ngò ra nói " Má đừng tính tiền của bé này nha, chú hôm trước khâu bụng cho mèo của con là ba bé này đó". Nghe xong dì Ngò cười " Vậy hả, vậy thì phải khuyến mãi cho mấy bịch nữa luôn nè". Dì Ngò bỏ thêm mấy bịch nữa vào bao rồi nói tôi là dì cảm ơn ba nên hông tính tiền yaourt của tôi. Tôi được một phen đãi Na ăn yaourt no nê luôn lại thấy vui vui trong lòng, đâu phải ba chỉ biết khám heo như thằng Hải ở lớp mẫu giáo nói đâu, ba còn giúp anh lớn chữa được con mèo nữa mà. Từ dạo đó tôi không thấy ngại ngùng khi nói về nghề của ba như ngày xưa, tôi cũng quên bẵng câu nói năm nào của Hải về nghề của ba luôn
Một năm sau khi ba má con tôi về Đà Nẵng thì ba cũng chuyển công tác về thành phố luôn, ba làm ở Chi cục thú Y thành phố, ba không còn đi công tác nhiều nữa ba ở nhà và làm bên bộ phận kiểm dịch động vật ở các trạm Kiểm dịch.
Nhớ một đợt dịch cúm gia cầm bùng phát, vì dịch bùng phát quá nhanh ba có trong đoàn đi tới các trại gà để giám sát việc tiêu hủy gia cầm bị nhiễm bệnh. Đợt đó ngày nào ba cũng đi đến tối mịt mới về, mỗi lần ba về má đều mang chậu nước với vòi nước chực sẵn để ba tắm sạch sẽ ngoài hiên xong rồi mới vào nhà thay đồ, ngày ấy tôi cũng không hiểu vì sao dạo đó ba lại hay tắm sạch ngoài hiên trước khi vào nhà đến vậy, má cũng không để hai anh em được ngủ chung với ba tôi cũng thắc mắc hỏi má
- Sao con hông được ngủ với ba như mấy hôm trước
- Để tốt cho con thôi, mai mốt là con được ngủ lại với ba mà
Mãi sau này lớn hơn chút tôi mới biết là vì sợ lây dịch cho hai anh em tôi nên ba má đề phòng kĩ hơn. Ngày đó thấy má lấy nhiệt kế đo nhiệt độ ba liên tục vì má sợ lỡ ba cũng nhiễm dịch thì sao
Lại thêm một lần để tôi tự hào kể với mấy bạn trên lớp về ba tôi, tôi không còn ngại khi nói rằng ba tôi làm bác sĩ thú y
- Vậy chó hay mèo nhà mình bị đau là ba bạn chữa được hả
- Chớ sao, ba mình còn cứu được con mèo thì sao không chữa đươc
- Bạn sướng ghê ha có ba làm bác sĩ thú y luôn
Năm tôi cuối cấp mọi người chuẩn bị hồ sơ thi đại học, tôi nói với ba tôi muốn thi Đại học nông lâm ngành bác sĩ Thú y nhưng ba không chịu ba nói rằng nghề của ba con gái thì cực, lương không cao mà con gái ai đi học Thú y. Tôi cũng thích động vật cũng yêu chó mèo cũng muốn mình có thể chữa bệnh cho động vật như ba nhưng ba lại gạt đi suy nghĩ của tôi. Rồi tôi theo ý ba thi vào một ngành khác và tôi đậu đại học, ba má với anh hai mừng lắm. Tôi xa cả nhà vào Sài Gòn học, ba vẫn là cán bộ Kiểm dịch động vật hai ngày trực một ngày nghỉ. Ở tuổi 54 của ba bây giờ nhưng ba vẫn nhiệt tình với công việc đó vẫn đi làm và hay vắng nhà mặc dù không vắng nhà lâu ngày như ngày tôi nhỏ nữa
Có lúc tôi đã từng hỏi ba
- Ba ơi vậy ngoài tiêm phòng cho chó, chữa cho mèo ba còn làm được gì nữa
- Ngày trước ba ở trên vùng cao với bà con, ba còn đỡ đẻ cho bò nè cho dê nè, còn phải dạy bà con trồng cây canh tác nữa chớ.
Nhưng sau này tôi đã đi làm ba mới kể cho tôi nghe một chuyện
- Ngày đó lương cán bộ cũng ít nên ba hay theo phụ mấy dự án nước ngoài hỗ trợ bà con vùng sâu vùng xa, việc của ba là đưa ra công thức tính trọng lượng tư vấn cách chọn giống vật nuôi. Không phải ba chỉ biết khám chữa động vật đâu, ba còn chỉ cho người ta nhiều công thức tính trọng lượng rồi tài liệu nữa. Nhờ vậy mới có thêm lương để nuôi mấy đứa chớ
Ba từng nói nghề của ba cũng chỉ là cán bộ thôi, ba muốn con gái được người ta yêu quý coi trọng bằng nghề của con.
Nghề nào cũng là nghề, tôi càng lớn càng hiểu về công việc của ba càng quên đi tự ái trẻ con ngày xưa với bạn bè. Nếu ai hỏi ba tôi làm nghề gì tôi sẽ kể rằng " Ba tôi làm bác sĩ thú y"