Người ta ghen bởi vì người ta yêu! Đừng yêu nhiều quá mà trở nên cuồng ghen!
***
"Anh dạo này khỏe không? Công việc có tốt không? Em đang buồn quá. Giá mà ngày đó...thì giờ em không cô đơn như thế này..."
Vô tình vợ đọc được một tin nhắn trong inbox điện thoại của chồng mà đã từ rất lâu anh vẫn còn giữ. Tò mò vợ lật mở từng dòng inbox khác của chồng...Rồi lại mở Sent item mà chẳng có cái tin nào nhắn lại. Tất cả chỉ là một box trống trơn. Vợ ngồi thừ ra rồi cứ thế nghĩ miên man. Chẳng biết chồng nhắn lại những gì với cô ấy? Hai người vẫn còn qua lại với nhau? Tin nhắn của chồng chắc phải mùi mẫn lắm?...Càng nghĩ vợ lại càng muốn biết sự thật đằng sau tin nhắn đó...
Chồng đi làm về vứt chiếc cặp đến phịch một cái xuống bàn rồi chẳng kịp thay quần áo đã nhảy bổ vào vợ mà ôm ấp, hôn hít. Vợ đẩy mạnh chồng ra như kiểu anh mắc một chứng bệnh rất dễ lây nhiễm. Chồng lấy làm lạ lắm bởi ngày nào đi làm về chả ôm hôn vợ như thế. Mọi hôm vợ thích được như thế lắm mà.
Chồng tần ngần, chẳng hiểu chuyện gì đành đi thay bộ đồ ở nhà cho xong. Lát sau nhăn nhở như kiểu làm lành gợi chuyện.
- Vợ ơi, hôm nay đi làm vội quá nên anh quên cả điện thoại ở nhà. Không có nó bên mình cứ thấy như thiếu thiếu cái gì ấy vợ ạ.
- ...
- Ơ, vợ làm sao thế?
- Chẳng sao.
- Không sao mà "cự tuyệt" người ta thế à?
- Không thích.
Chồng tiến lại đưa tay sờ lên trán vợ:
- Trán mát. Không có dấu hiệu của bệnh lý. Lạ thật.
- Ừ đấy. Đang có cái bệnh sắp chết đây.
- Ơ, sao vợ lại "Ừ"? Phải "Vâng" với anh chứ!
- Đúng là thời công nghệ, không có điện thoại cứ thấy buồn buồn, lo lo làm sao ý vợ ạ.
- Lo "có người" nhắn tin mà không đến được hả? Giờ tôi mới biết đó.
- Vợ làm sao đấy? Nói chồng nghe xem nào?
- "Vip boy" là ai?
Chồng như chợt hiểu ra điều gì liền cầm vội cái điện thoại...
Vợ tiếp lời:
- Chột dả hả?
- ...
- Lưu là "Vip boy" cơ đấy.
- ...
- Người yêu cũ thì lưu là người yêu cũ hay tên Hoa, Mận, Đào cho rồi lại còn "vip boy" chứ?
- ...
Vợ giận từ đó. Cho đến mấy hôm sau vẫn vậy, vẫn mặt nặng mày nhẹ và nói chấm cha chấm chẳng với chồng. Ngôn từ nào phát ra cũng cứ như con ong chúa giơ vòi trực sẵn như thể muốn trích đốt ngay đối phương của mình ấy.
Rồi những ngày tiếp nữa. Vợ chính thức chiến tranh lạnh với chồng. Vợ chẳng nói năng gì. Chỉ làm và làm. Chồng có gặng hỏi vợ cũng chẳng nói nửa lời.
Chồng cảm thấy cái gia đình nhỏ của mình sao mà ngột ngạt đến thế. Chồng chưa biết làm cách nào để tháo bung nó ra cho thoáng đãng, cho thoải mái và lấy lại được cái không khí ấm áp như mọi ngày nữa.
Hôm nay, chồng tan sở nhưng chẳng về nhà ngay. Kiếm một quán rượu làm mấy chén. Rủ thằng bạn thân ngồi uống rồi dốc bầu tâm sự.
22h không thấy chồng về. Vợ đi ra đi vào, đứng ngồi chẳng yên. Nhưng lòng tự ái lên cao nên cũng chẳng chịu mở lời trước để gọi điện cho chồng. Bởi lần nào cũng thế, dù đúng dù sai thì chồng vẫn là người làm lành trước tiên...
Đồng hồ điểm tích tắc cũng gần 12h đêm...
Tiếng gõ cửa rầm rầm...Vợ nghe ngóng rồi vội ra mở cửa...
Cái chân gày nhẳng của chồng vắt bên này lại chéo bên kia rồi thỉnh thoảng ợ một cái rõ to. Cái miệng thì lẩm bà lẩm bẩm điều gì đó không rõ. Một tay được anh bạn thân khoác lên vai mình, tay kia chồng khua khoắng loạn xạ ngầu như đang "diễn thuyết"...Trao trả chồng cho vợ, anh bạn thân của chồng bảo "Có gì thì tìm hiểu nguyên nhân trước khi giận hờn chồng nhé. Chưa bao giờ anh thấy nó thế này cả"...
Vợ chỉ "Vầng" một từ khó nhọc rồi cũng chào vội anh bạn...
Chồng vẫn nói léo nhéo, lải nhải cả đêm....
Những phút xao lòng
Có thể vợ mình xưa cũng có một người yêu
(Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ)
Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
Yêu một cô, giờ cô ấy đã lấy chồng
Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư, không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn
Mình cũng có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua nhiều khi nuối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn
Sau những lần nghĩ đâu đâu mình thương vợ mình hơn
Và cảm thấy mình như người có lỗi
(Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói
Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn)
Mà có trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ
Đừng có trách chi những phút xao lòng.
(THUẬN HỮU)
Nhìn chồng say, lải nhải cả đêm, vợ cũng chẳng ngủ được. Những muộn phiền bấy lâu giờ như được giải thoát. Cũng chẳng trách được những phút xao lòng ngoài chồng ngoài vợ. Chỉ biết, hiện tại mới là quan trọng. Vợ được yêu thương, thế là đủ. Quá khứ đã qua, lục lại mà làm gì, chỉ làm tổn thương cho nhau mà thôi...Vợ nhắm hờ đôi mắt và không biết mình ngủ tự bao giờ.
Sáng hôm sau, chồng thức dậy thấy ánh nắng chiếu rọi tận giường...Toàn thân chồng mệt mỏi, uể oải...Cũng chẳng nhớ mình về bằng cách nào. Chồng ôm mặt nghĩ ngợi rồi lắc đầu "Chết cha. Kiểu gì nàng ấy cũng tức điên lên cho xem. Hết chuyện này rồi lại đến chuyện khác...quả này giận thiên thu rồi". Anh chẳng dám nghĩ tiếp.
Lê lết làm mấy thủ tục cá nhân rồi lò dò thò cổ ngó ra phòng khách xem nàng ấy đâu. Chẳng thấy vợ đâu chỉ thấy bụng đói meo vì tối qua nôn hết ra rồi còn đâu nữa. Hình như trong bếp có cái gì nong nóng, thơm thơm bốc ra thì phải. Rà soát một lượt các phòng, chắc chắn là vợ đã đi làm, chồng chạy vội vào bếp lần theo mùi thơm quyến rũ đó. Thì ra, vợ đã để sẵn nồi cháo thịt băm rắc tý hành hoa lên đó rồi...Và kèm theo một tờ note bên cạnh.
"Gửi lão chồng...đáng ghét của em,
Anh dậy thì ăn uống đi nhé. Em nấu cháo cho anh để trên bàn đó.
Ăn xong nghỉ ngơi đi nhé. Em gọi điện xin phép Sếp Vinh của anh rồi.
Anh có nhớ hôm qua anh đã nói những gì với em không?
Anh thật là 1 lão chồng ...tồi
1 lão chồng đáng ghét..."
Chồng chẳng hiểu nổi chuyện gì xảy ra. Nên vui hay nên buồn bây giờ? Tối qua mình nói gì mà không nhớ nổi nhỉ? Không biết cô ấy đang giận hay không giận đây? Ăn một mạch hết bát cháo, chồng xuýt xoa tự khen một mình món ngon của vợ rồi chỉnh tề quần áo cưỡi xe phóng thẳng đến cơ quan vợ để hỏi cho "ra nhẽ".
Hai vợ chồng ngồi đối diện trong một quán cà phê gần cơ quan vợ. Mặt chồng căng thẳng hiện rõ những dấu hỏi to đùng trên mặt, nửa nôn nóng, nửa dò xét. Vợ như hiểu được điều đó nên chỉ tủm tỉm cười như muốn trêu ngươi chồng.
Chồng nôn nóng:
- Em nói đi...Hôm qua anh làm gì, anh đã nói gì sai à em?
Vợ vẫn cứ tủm tỉm, đủng đỉnh nhấp ngụm cà fê "hà" một cái rồi mới buông ly xuống trả lời:
- Hôm qua anh say xỉn, anh Tuấn phải đưa về đấy. Có đời thủa nhà ai, cứ cụng tay vợ làm ly mà "rốc" bầu tâm sự.
Chồng thẹn thùng nhưng không thoát khỏi sự tò mò:
- Thế rồi anh nói gì vậy em?
...
- Mày biết không?
- ...
- Vợ chồng tao đang chiến tranh lạnh lâu lâu rồi. Tất cả cũng tại tao làm cho nàng giận.
- ...
- Mày còn nhớ Dung không? Trước kia yêu nhau, không đến được với nhau. Coi nhau như bạn. Nhưng gần đây, cuộc sống gia đình cô ấy có nhiều sóng gió. Bố mẹ cô ấy chia tay, người yêu cô ấy cũng bỏ cô ấy đi theo người khác. Cô ấy buồn, tâm sự với tao. Cô ấy thấy hối hận khi xưa không lấy tao...Tao cũng chỉ động viên cô ấy như một người bạn cũ để mong cô ấy vượt qua được khó khăn.
- ...
- Tao khuyên cô ấy rằng cả tao và cô ấy đều là quá khứ của nhau. Chuyện đã qua rồi không nên nhắc lại. Vả lại, cả hai đều có cuộc sống riêng rồi...
- ...
- Tao biết vợ tao hay ghen nên đã lưu tên Dung là "vip boy" để cô ấy khỏi suy nghĩ và suy diễn. Tao cũng xóa hết tin nhắn của Dung rồi mà không hiểu sao vẫn xót lại cái tin ấy...Hộp thư đầy thì "Delete all" là xong cho nhẹ máy. Thế mà vợ tao lại nghi ngờ tao, cho rằng tao còn qua lại với Dung.
- ...
- Mày có biết không? Thà cô ấy cứ mắng tao, chửi tao, đánh tao hay châm chọc tao còn hơn là cứ im lặng. Tao sợ ánh mắt căm hờn mà cô ấy nhìn tao.
- ...
- Giải thích ư? Tao muốn lắm chứ nhưng tính cô ấy đa nghi nên có nói thế nào cô ấy cũng không tin đâu...
Lần này cô ấy giận tao quá rồi. Làm sao bây giờ?
Đúng là chuyện chẳng có gì mà thành to chuyện...
...
Thì ra, không phải người say nào cũng xấu mà đôi khi người say cũng rất "có duyên" và rất "được việc"... Chỉ một lần này thôi, lần sau sẽ không "có duyên" và "được việc" nữa đâu!
Mỗi người phụ nữ là một bông hoa. Không có hoa đẹp hay hoa xấu bởi mỗi bông đều có sắc đẹp và hương thơm khác nhau. Nếu đã chọn một bông mà bạn cho là đẹp nhất thì hãy làm cho nó tỏa sắc và ngát hương! Nếu đến lúc héo tàn rồi mới chăm sóc, trân trọng thì đã quá muộn.
(Hồ Tư – Tháng 4/2014)