Người ta bảo tình yêu là thứ tình chất chứa sự lãng mạn và nồng cháy, là thứ tình của đam mê và của khao khát, thế nên nếu yêu được thì hãy yêu đi, không thì sẽ muộn đấy. Bạn bè bảo tôi nên có một mảnh tình vắt vai, rằng người ta thường tiếc nuối ở một thời tuổi trẻ không có được một tình yêu cho riêng mình, nhưng tôi thì vẫn nghĩ, "chẳng việc gì phải vội, đấy là chuyện của tương lai."
Trong khi bạn bè mất nửa tiếng để chải chuốt cho vẻ ngoài thật xinh đẹp, tôi tự cho mình quyền đến muộn 5 phút chỉ để thỏa mãn cơn khát ngủ. Tôi thích việc búi tóc vội vàng, đi giày vội vàng, bước lên xe bus với balo nhẹ nhàng.
Tôi thấy mình như một cơn gió, đủ để đứng ngoài mọi sự níu kéo, tự do vươn tới một điểm đến, không ai có thể quyết định thay tôi bất cứ điều gì.
Phố phường tấp nập đông vui, sao phải bận lòng tìm kiếm một ánh mắt, nụ cười; thôi thì cứ tận hưởng cái thú vui kín đáo, bước đi giữa phố đông và lén lút mỉm cười sau lưng một ai đó, bởi bắt gặp hành động đẹp mà ta dành cho nhau.
Con gái có những nỗi sợ rất kỳ lạ: sợ nhện, sợ gián, sợ già đi, sợ buồn hơn, sợ cả tương lai. Còn tôi chưa yêu thì lại sợ tình yêu. Nhỡ đâu tôi sẽ không còn tự do nữa, tôi sẽ giống như chị mình, đi đâu cũng cần phải báo cáo. Chỉ đi chơi thôi mà làm như sắp tham gia một cuộc viễn chinh. Tôi cũng không nghĩ mình đã sẵn sàng từ bỏ đam mê để quanh quẩn ở bên một ai đó.
Nếu yêu rồi, thì tôi cũng sợ mất đi nhiều thứ. Tôi sẽ chẳng còn thời gian để vui đùa với ánh mắt tò mò của những đứa trẻ sau ô cửa kính, rồi chợt nhớ và muốn tha thiết lại được mẹ đưa đi học, muốn về nhà cuộn tròn trong chăn biếng nhác, mếu máo và nhõng nhẽo đòi một bát chè sen...
Tôi không muốn mình luôn phải chộn rộn với ý nghĩ hôm nay mặc gì, nói gì, hay nếu một mai người ấy có xa tôi thì tôi sẽ phải dùng cách gì để đối diện với nó. Từ tận sâu nơi đáy lòng, tôi chưa muốn có người yêu.
Hơn tất cả, một lý do nữa còn níu kéo tôi với cuộc sống độc thân là những cô bạn gái, sẵn sàng có mặt mỗi khi tôi cần. Đôi khi, có những nỗi buồn muốn cuốn tôi xa mãi, thì lại luôn có đứa bạn cho tôi tựa vào vai. Tôi biết rằng cuộc đời còn lắm chông gai, nhưng những đứa bạn khiến tôi có thể cười vui mãi mãi.
Tôi vẫn đang là chính mình, bởi tôi chưa yêu. Bao nhiêu nắng là đủ, bao nhiêu gió mới lấp đầy tim ta? Tham lam ôm hết nắng gió vào lòng, mỉm cười mà vui sống, và cứ đợi cho đến khi tròn vẹn yêu thương.
Nếu bạn là tác giả của những câu truyện trên, vui lòng liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi cam kết đề tên tác giả, hoặc sẽ xóa các bài viết vi phạm theo yêu cầu từ phía tác giả.
truyentranhonl.com luôn cải tiến công cụ cho các bạn đăng và chia sẻ nội dung một cách thuận tiện nhất. Và cuối cùng xin chân thành cảm ơn các bạn đã chia sẻ và đóng góp.