Giờ đây tôi mới nhận ra rằng bấy lâu nay sự quan tâm của em dành cho tôi chỉ đơn thuần là tình bạn. Em tốt với tôi và tốt với tất cả mọi người khác nữa. Chỉ tiếc là tôi không nhận ra sớm hơn. Tiếc là tôi đã ngộ nhận quá lâu...
Nếu có thể quay ngược thời gian trở lại tôi sẽ nói với em rằng "Đừng đối tốt với anh."
***
Ai trên đời không mong muốn được yêu thương, quan tâm và chăm sóc. Dù chỉ là một ánh mắt trìu mến, một câu hỏi han chân thành cũng đủ để trái tim ta ấm nóng. Thế nhưng giờ đây tôi chỉ xin em một điều: Đừng tốt với tôi.
Em là một người con gái tuyệt vời. Tôi thích cái cách em quan tâm tới mọi người. Tôi thích nụ cười, thích giọng nói... thích tất cả mọi thứ thuộc về em. Tôi là một chàng trai ít thể hiện cảm xúc của mình. Nhiều khi tôi chẳng biết phải nói ra thế nào để em hiểu rằng tôi rất mến em.
Tôi cứ im lặng và nghĩ rằng em cũng hiểu. Tình yêu đâu nhất thiết phải nói ra. Và tôi tin rằng em cũng thế. Những cử chỉ quan tâm em dành cho tôi chẳng phải đã quá đủ để chứng minh rằng em yêu tôi hay sao?
Tôi thấy vui vì mỗi sáng thức dậy đều nhận được tin nhắn của em. Buổi tối trước khi đi ngủ là một lời "ngủ ngon nhé" đơn giản và ngọt ngào. Chúng tôi vẫn thường xuyên nói chuyện với nhau hàng giờ liền. Những câu chuyện hàng ngày thú vị, một vài câu chuyện hay đọc được trên báo mạng hay cả những dự định tương lai.
Tôi thích đi cùng em tới những quán café quen thuộc thưởng thức ly café pucachino nóng và lắng nghe một bản nhạc nhẹ nhàng. Em lại thích những buổi cuối tuần cùng đi dạo, đi xem phim hoặc mua vài cuốn sách đọc vào những khi rảnh rỗi. Cuộc sống chỉ đơn giản vậy là hạnh phúc. Thời gian bên nhau chẳng cần thật nhiều, chỉ cần trọn vẹn.
Tôi nhớ có lần em hỏi tôi "Anh thích mẫu con gái như thế nào?". Tôi ngại ngần, lúng túng chẳng biết nên nói với em như thế nào. Gía như lúc ấy tôi đủ can đảm để nói rằng "Anh muốn một người yêu giống em" chứ không phải những câu trả lời hoa mĩ mà hàng trăm ngàn chàng trai khác đều có thể nói được. Tôi vẫn nhớ lúc ấy, trong một khoảnh khắc rất ngắn thôi gương mặt em đã thể hiện sự thất vọng. Nhưng lúc đó tôi chưa đủ tinh tế để nhận ra điều ấy. Sau khoảnh khắc ngắn ngủi kia, em cười rất lớn. Tiếng cười giống như để che giấu đi một điều gì đó. Em bảo rằng tôi ngốc quá, nếu cứ tiếp tục ngốc nghếch thế thì tới bao lâu nữa mới tìm thấy một nửa cho riêng mình.
Cho tới giờ phút đó tôi vẫn chưa nói yêu em. Tôi Chỉ ba từ ngắn ngủi thôi vậy mà tôi không đủ can đảm để nói ra. Em nói đúng, tôi là chàng ngốc nhất thế gian...
Cái ngày em đặt thông báo có người yêu trên face book. Tôi như không tin vào mắt mình nữa. Tôi nghĩ rằng em chỉ đang trêu đùa hay thử thách tôi thôi. Tối hôm đó, tôi gọi điện cho em nhưng không được. Tôi bỗng thấy lo sợ, lo sợ sẽ mất em mãi mãi.
Sáng sớm hôm sau, tôi đứng đợi em trước cửa nhà. Có lẽ tôi cần một lời giải thích. À không, mình đã từng là gì của nhau đâu. Tôi chỉ muốn hỏi em "chuyện tối qua là trò đùa phải không? Tôi đã đứng đợi em rất lâu nhưng không gặp. Có thể vì em muốn tránh mặt tôi.
Vậy là không cần câu trả lời nào nữa. Tôi là kẻ bại trận trong cuộc chiến ái tình này rồi. Suốt cả quãng đường về nhà tôi chỉ nghĩ về em. Khoảng thời gian bên em là quãng thời gian hạnh phúc nhất của tôi. Tiếc là tôi nắm bắt điều ấy quá muộn.
Tôi đã tự nhủ rằng phải cố quên, phải chúc phúc cho em. Thế nhưng lòng tôi nặng trĩu. Gía như em đừng đối tốt với tôi. Gía như tôi đừng lặng lẽ đi bên em. Gía như em hững hờ. Gía như tôi can đảm. Và giờ đây tôi chỉ còn có thể nói hai từ "giá như".