Tôi ngồi dây, đối diện anh nhưng không còn dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy nữa.
- Em có bồ rồi à?
- Không...
- Vậy tại sao chấm dứt. Mình đang độc thân, mình có quyền tự do để vui vẻ bên nhau mà em.
***
Có phải anh đang quá ích kỉ không? Anh sẽ chẳng thể nào hiểu được rằng tôi đau đớn thế nào khi cứ mãi chìm trong một mối quan hệ mà mọi tổn thương chỉ đổ dồn hết về phía tôi. Tự dưng tôi thấy cổ họng mình nghẹn đắng, nước mắt tuôn dài. Anh đưa tay khẽ gạt đi...
- Thôi nào, không có chấm dứt gì ở đây hết. Ở bên anh.
Lòng tôi rối như tơ vò. Tôi không biết nói gì cho phải. Tôi chỉ biết lặng im, chẳng khác nào một con mèo ngoan ngoãn, đang nghe lời dụ dỗ của anh.
Đêm dày đặc hơn...Gió điều hòa làm tôi lạnh run. Anh kéo tôi nằm xuống cạnh bên: "Ngủ với anh". Tôi biết anh đời nào chịu buông tha cho tôi. Trong căn phòng chỉ còn lại ánh sáng lu mờ của những bóng đèn và mùi hương thoảng trên mái tóc anh, tôi dần không còn làm chủ được bản thân mình nữa.
Anh bắt đầu ngấu nghiến môi tôi. Tôi không chống cự mà đáp trả nụ hôn anh. Anh dần chuyển mình xuống, từng động tác thật đê mê. Tôi khẽ oằn mình khi đôi môi anh khiến tôi có cảm giác ẩm ướt và ấm nóng. Lớp áo vướng víu trên cơ thể tôi, anh gỡ bỏ. Tôi hôn lên mắt anh, đám râu chạm vào nghe ran rát. Anh căng cứng những tiếng thở dốc. Từng cú đẩy mình của anh làm tôi nảy người lên. Anh thật khéo léo. Mọi thứ đã thuần thục như chuyến xe đi quen một con đường, tôi mở rộng đón anh, trơn tuột, ẩm ướt...
Tối đó tôi trở về phòng khi đã khá khuya. Căn phòng bừa bộn khiến tôi chỉ muốn buồn nôn. Tôi vào nhà vệ sinh, dội nước xối xả từ đầu đến chân. Một cảm giác như bị kim đâm trong người, âm ỉ ngày đêm...
Từ hôm đó trở đi, tôi chặn tất cả những số điện thoại mà anh đã từng gọi cho tôi. Tôi nghĩ sẽ chẳng có day dứt, núi tiếc nào níu giữ được nhau. Hôm nay dù ai đau, ai khó chịu đi nữa thì thời gian cũng sẽ nguôi ngoai tất cả.
Chúng tôi chia tay không một lời chào tạm biệt, lặng lẽ rời khỏi nhau, không một kết thúc đàng hoàng.
***
Trời sáng...
Tôi tất bật giữa những bộn bề của cuộc sống. Năm thứ ba đại học với những con số quay cuồng trên những cuốn sách dày cộm...
Vòng tuần hoàn của cuộc sống như một bánh xe lăn chuyển không ngừng. Con người trải qua một kiếp người dẫu có đi qua bao nhiêu khúc đoạn tan ly, qua bao nhiêu đau khổ, tổn thương thế nào thì rồi cũng sẽ ổn mà thôi. Ổn là khi ta có những ký ức để nhớ về nhưng không còn cảm thấy đau đớn vì những điều đó nữa. Chúng ta sẽ mỉm cười nhìn lại và xếp gọn vào một góc nhỏ trong lòng, nhẹ nhàng, bình thản...
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, hôm nay tôi có buổi thuyết trình trên lớp. Vội vàng đeo ba lô lên vai, tôi đến trường. Buổi học kết thúc nhanh chóng, tôi khá nhẹ nhõm vì phần thuyết trình của mình thành công hơn mong đợi. Tự dưng sợ cái cảm giác ngột ngạt khi phải trở về phòng, tôi lang thang trên phố.Thành phố lúc này hình như đã tắt dần ánh nắng, bước chân tôi vô thức bước đến một tiệm cafe trên đường. Bên ngoài, trời vừa đổ mưa, cái lạnh lẽo ấy thấm vào tâm trí, tôi ngồi xuống ở một góc tiệm. Không khí ở đây có vẻ khá yên ắng, thậm chí có phần u ám bởi âm thanh của một khúc nhạc buồn. Hòa lẫn trong không gian đó là mùi cà phê nồng đượm và cả mùi thuốc lá lãng đãng. Tôi không hiểu điều gì khiến mình bước đến một nơi u uất như vậy, chỉ là vô tình ghé vào và chẳng muốn bước ra nữa. Tôi gọi một ly capuchino lạnh _thứ thức uống tôi không thể bỏ qua dù đang trong những ngày se se lạnh như thế này. Đầu óc vẫn đang mông lung, những hình ảnh nào đó cứ chạy lộn xộn trong tâm trí, tôi khẽ khàng hít thở. Đột nhiên, tôi dường như không tin vào mắt mình, hình ảnh ấy, chàng trai ấy, đang hiện diện trước mắt tôi, một khoảng cách rất gần, chỉ cách nhau bởi vài bước chân. Thời gian trong tôi giống như bước đi của sóng biển ngày bão tố, quay cuồng dữ dội. Chính là chàng trai của hai năm về trước_Chàng trai ấy tên L.
Khoảnh khắc bối rối đó, tôi chỉ muốn bước ra khỏi tiệm cafe, chạy ngay trong mưa, trốn khỏi nơi có chàng trai ấy, ngay lập tức. Nhưng, ý nghĩ vừa lóe lên, tôi chưa kịp nhúc nhích thì L cũng vừa nhận ra tôi. Bốn mắt chạm nhau, tôi cúi mặt, một cảm giác xót xa, có chút xấu hổ tràn ngập trong lòng. L bước đến chỗ tôi ngồi, vẫn nét mặt ấy, không chút gì thay đổi_cái nét trẻ con hiền lành như ngày nào. Chỉ có dáng vóc là trông có vẻ bảnh bao, vạm vỡ hơn.
- Anh ngồi chung được không?
Tôi khẽ gật đầu. L gọi thêm món bánh kẹp có quết nhân óc chó và một ly hạnh nhân kem sữa. Tôi vô cùng lúng túng, không biết mở lời thế nào, chỉ ngồi yên lặng, ánh mắt lơ đãng, không dám nhìn thẳng vào bất cứ một thứ gì.
- Thời gian qua em sống thế nào? Sao hôm nay lại tới chỗ này?
- Có sao đâu, thích nên tới. Vậy thôi!
Thực sự, tôi không muốn mình lạnh lùng với L như thế đâu. Nhưng, ngay lúc ấy, tôi không thể nói được gì, cũng không thể tỏ ra thân mật, hay luyến tiếc, nhớ nhung gì, chỉ buộc miệng tuôn ra những lời xa cách như vậy. Nét mặt L có vẻ trầm hẳn xuống:
- Em ghét anh tới vậy sao?
- Không. Anh hay đến đây lắm sao?
- Tại hôm nay hẹn bạn ở gần đây nên tới thôi.
- Thế bạn anh tới chưa.
- Sắp rồi...
Lúc ấy, trong đầu tôi chợt nghĩ đến người có hẹn với L. Có lẽ là một cô gái dễ thương nào đó. Đột nhiên, vừa xấu hổ, vừa chạnh lòng, rồi hoang mang, không biết phải làm gì tiếp theo. Nếu ngồi chung với L thế này, khi người con gái kia xuất hiện, thì tôi sẽ trở thành một kẻ dư thừa, một kẻ cản trở hai con người kia hẹn hò với nhau mà thôi. Tôi vội vàng nói vơi L:
- Vậy thôi, anh đợi bạn đi. Em có việc phải đi rồi...
Tôi toan đứng dậy, thì bàn tay L chợt cầm lấy tay tôi, cái nắm chặt đến nỗi khiến tôi thấy rất đau.
- Trời đang mưa, em đi được sao?
- Em có ô
L vẫn không chịu thả tay tôi ra, tôi hơi khó chịu. Thực sự phút giây ấy, tôi chỉ muốn thoát khỏi L, muốn trốn hết tất cả những thứ xung quanh, muốn chạy đi, càng không muốn nhìn thấy cô gái kia một chút nào.
- Thả tay em ra, nhanh lên!_Tôi không kiềm chế được cảm xúc, nhăn nhó, lớn tiếng. Có một vài người trong tiệm bất chợt đổ dồn ánh nhìn về phía chúng tôi. Tôi ngượng ngùng, cúi mặt.
- Em đang có chuyện gì đúng không?
Tôi im lặng.
- Nói anh nghe đi. Dù chuyện gì đi nữa, anh có thể không để bụng những chuyện trước đây, chúng ta quay lại được không?
Câu nói ấy khiến trái tim tôi càng chua xót, một cảm giác nghẹt thở:
- Đừng...
Tôi không thể suy nghĩ được điều gì nữa, chỉ thấy xấu hổ, tội lỗi, thấy áy náy, xót xa, tôi giật mạnh tay rồi bỏ chạy khỏi tiệm cafe, mặc kệ mưa, mặc kệ tất cả. L không đuổi theo, nhưng tôi vẫn cứ chạy và chạy trong cơn mưa ấy_một mạch, về nhà.
Chạy vội vào phòng, đóng sầm cánh cửa lại. Lúc này, tôi mới cảm thấy toàn thân mình lạnh run. Cả người ướt như chuột lột, đầu tóc rối xù, tôi thở dốc. Muốn khóc, thực sự rất muốn khóc nhưng không thể rơi được một giọt nước mắt nào. Cảm giác này còn khó chịu, bứt rứt gấp trăm lần so với những khi được vỡ òa. Trong đầu tôi lúc này chỉ toàn là hình ảnh của L và những kí ức xưa cũ của hai năm về trước, ùa về choáng ngợp tâm trí, bỗng dưng tôi có cảm giác tựa như đau lòng. Tôi tự trách mình, tự thấy mình thật xấu xa, khốn nạn, chỉ muốn chết đi một vài giây. Tôi vào nhà tắm, xả nước xối xả, chỉ mong tìm được cảm giác tỉnh táo hơn. Thế nhưng khi con người ta càng cố gắng thoát khổi một điều gì đó thì chúng ta lại càng bị nhấn chìm sâu hơn. Tôi để mặc mình run cầm cập dưới vòi nước lạnh...Tôi đã nhìn thấy trong đôi mắt của L ký ức hôm qua của cuộc tình cũ ấy, tôi thấy có một lúc nào đó, những cẩn trọng L từng chăm chút cho cuộc tình của chúng tôi, và tôi nhìn thấy cả những rạn nứt, những phôi phai của mối tình đầu tinh khôi...Tôi nhớ lại những chuyện vừa mới xảy ra. Cái quay lưng đi lạnh lùng chẳng khác nào cái ngày âm u năm ấy, bỏ mặc L một mình nơi đó mà không hề ngoảnh lại một lần. Nhưng nếu như lần đó, tôi quay đi một cách phũ phàng bao nhiêu thì sự bỏ chạy vừa rồi của tôi càng khiến tôi xấu hổ, day dứt bấy nhiêu.
Tôi bước ra khỏi nhà tắm, chẳng thèm khoác lên người một mảnh vải nào, cứ thế mà nằm sải dài trên giường, kéo chăn trùm kín mặt, ôm con gấu bông L đã tặng tôi rồi nghĩ ngợi...Đầu óc tôi lại quay cuồng, tôi nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Tôi nghe thấy có ai đó đã khóc vì tôi trong một vùng kí ức xa xăm, rồi lại nghe tiếng mình khóc vì một người khác, những âm thanh va đập, tiếng mưa, tiếng thở dài....xáo trộn, ngân vang...Trong phút chốc bỗng cảm thấy mình không thở được. Tôi thoáng nghĩ, phải chăng là một sự trả giá? Tôi tự hỏi mình có quá khờ dại không khi đã buông bỏ tình yêu đầu vốn dĩ rất đẹp đẽ ấy để sa ngã vào một mối quan hệ không đầu không cuối, rồi tự làm đau mình. Nhưng rồi, tôi bỗng chợt nhận ra, không hoàn toàn là sai lầm. Bởi vì những tình cảm dành cho L ngày ấy rất vô tư, là mối tình đầu trẻ con và non nớt. Tôi và L ngày ấy, có lẽ chỉ giống như hai đứa trẻ lạc đường gặp nhau, rồi nhầm tưởng đó là tình yêu. Có thể những tình cảm đó chỉ là một thứ na ná tình yêu, khi cả hai đứa từng thề non hẹn biển, từng nghĩ rất xa về tương lai, vẽ ra những bức tranh về hạnh phúc sau này mà không cần biết hiện tại ra sao. Cái ngày chia tay L, tôi không luyến tiếc bởi vì tôi từng nghĩ, một tình yêu thực sự cần nhiều hơn thế, phải bắt nguồn từ hiện tại chứ không phải từ những thứ được vẽ ra trong những giấc mơ. Hôm nay gặp lại L, tôi vẫn không thể hiểu tại sao L lại muốn hàn gắn, phải chăng L đã quá lụy tình? L bằng tuổi tôi nhưng với tôi, L vẫn còn trẻ con và non nớt hơn rất nhiều.Có lẽ L cần thời gian để trưởng thành, chững chạc hơn. Tôi hy vọng tháng năm về sau, L có thể đừng nhớ đến tôi bởi vì tôi không thể quay lại bên L. Dù bây giờ tôi cũng đang rất đau đớn, rất cô đơn bởi những tổn thương mà người đàn ông tôi yêu sau chia tay L đã gây ra cho tôi. Tôi tự nhủ mình không thể trở nên ích kỉ như vậy. Tôi biết hiện tại của tôi không tốt đẹp như tôi từng sắp đặt, người đàn ông ấy không yêu tôi, còn tôi biết dại vẫn lao vào, dù thấy rất đau cũng không đành lòng buông bỏ. Là tôi tự mình lựa chọn, tôi không oán trách ai, cũng không dám nuối tiếc điều gì.
Tôi mở điện thoại, 11 cuộc gọi nhỡ và cả những dòng tin nhắn L để lại, tôi thật sự bối rối. Tôi nhẫn nại đọc từng dòng tin mà nghẹn ngào, chua xót. "Em nghe máy đi được không?"; "Em làm gì? Đang ở đâu?"; "Nếu em không còn muốn trả lời nữa thì ít nhất cũng nhắn anh biết một tiếng";... "Dù sao anh với em cũng có nhiều kỉ niệm, đôi lúc anh cũng thấy nhớ em lắm. Nhưng em chẳng cần thì anh cũng không níu kéo làm gì"... Thực sự tôi rất muốn nói một điều gì đó với L. Nhưng cứ gõ được vài chữ rồi lại xóa, và cuối cùng, tôi quyết định im lặng. Bởi tôi nghĩ, tình cảm vốn dĩ giống như trò chơi đuổi bắt, người này trốn còn người kia phải đi tìm. Nhưng trái tim người ta vốn mong manh, mấy ai có thể tìm được nhau, mấy ai có thể đứng trên sợi dây thăng bằng của tình yêu mà không bao giờ ngã quỵ? Có lẽ, sẽ có một lúc, khi một người mò mẫm tìm hơi ấm quá lâu, họ sẽ không còn cảm thấy đủ kiên nhẫn cho một cuộc chơi mà họ luôn phải hụt hơi trong những lần đuổi bắt.Vì thế, tôi muốn L sẽ quên tôi bằng cách đó, L xứng đáng với một người tốt hơn tôi rất nhiều. Thật tâm, tôi sẽ có chút chạnh lòng khi nghĩ rằng L đang ở bên một người con gái khác. Nhưng tôi cũng mong người con gái ấy đừng như tôi, mà hãy yêu L thật nhiều, thay tôi bù đắp cho L. L là người từng khiến tôi tin rằng, trên thế giới này có một người thật sự yêu thương tôi vô điều kiện ngoài ba mẹ, cũng là người từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ ngừng tin tưởng. Nhưng, tin không có nghĩa là mãi mãi yêu. Trên đời này, cái gì đã qua thì nên cho qua, hàn gắn lại chỉ khiến cả hai thêm đau lòng mà thôi. Tôi thực sự muốn quên hết những tháng ngày qua. Nhưng tạo hóa trớ trêu thay, cứ như đùa giỡn với tôi vậy, khi mà những vết thương hiện tại còn chưa lành hẳn thì những nỗi buồn trong quá khứ lại ập đến giày vò tôi. Lại một lần nữa, tôi chao đảo trong mớ cảm xúc hỗn độn, những kí ức ngày cũ còn xanh, những mùa giông bão của những tháng ngày ngây dại...
...
Đêm đó, tôi chìm vào giấc ngủ tự lúc nào không hay. Tôi ngửi thấy một mùi hương rất lạ mà cũng rất quen ở căn phòng của mình, một cái gì đó mơ hồ, ẩn sâu trong lòng không thể nào diễn tả được. Rồi tôi thấy cả buổi sớm tinh mơ đẹp đẽ nào đó, có ánh nắng ấm áp chiếu qua ô cửa sổ, tôi thấy nằm cạnh tôi là gương mặt hiền hòa của một chàng trai. Trong một vài ba khoảnh khắc yên ả phi thường, chàng hôn lên tóc tôi, lên mặt tôi rồi lại tìm đến môi tôi. Những cái hôn dìu dịu như đưa tôi đến những bình yên ở tận cùng thế giới...
Tiếng còi xe đâu đó inh ỏi, khiến tôi giật mình. Trời sáng...Hình như có một giấc mơ vừa ghé qua đây, rồi chợt vụt tan biến...đầu óc tôi xáo rỗng. Cơ thể tôi dường như không còn chút sức lực nào bởi một cơn cảm sốt ghé thăm. Tôi chẳng thể nhớ ra hôm nay là thứ mấy, chẳng nhớ nổi mình phải làm gì, toàn thân nóng lạnh, âm ỉ, mồ hôi vã ra, lấm tấm trên trán...
Những lúc như thế này, người tôi nhớ đến đầu tiên chính là mẹ. Tôi lấy điện thoại ra, lướt danh bạ tới số của "Mami"..nhưng rồi lại chẳng đủ can đảm để bấm gọi. Bởi vì tôi sợ, khi nghe thấy giọng của mẹ ở đầu dây bên kia thì tôi lại không kìm được mà nức nở vì tủi thân, sợ phải nghe mẹ hỏi lí do, sợ mẹ phải lo lắng cho tôi, sợ rất nhiều thứ khác nữa. Thế nên tôi lại vứt điện thoại sang một bên, rồi co ro ngồi thút thít một mình. Tự dưng cứ muốn mình nhỏ lại, để rồi quay về thời thơ ấu vô tư lự, những ngày mưa gió nấp dưới đôi cánh của mẹ cha, cuộc sống có bao nhiêu đau đớn, vấp ngã, cũng đều có thể an tâm mà rúc vào lòng cha mẹ. Nhưng khi đã bước chân vào cuộc sống khắc nghiệt này, tôi biết mình phải làm gì, phải tự mình đứng dậy sau những vấp ngã đó là điều tất yếu. Tôi thương mẹ, bởi thế, tôi không muốn mẹ phải lo lắng vì mình, cuộc đời mẹ vốn đã nhiều khổ nhọc, tôi không muốn mẹ nghe những câu chuyện của tôi mà thêm lo lắng, xót xa, đau lòng. Tôi nghĩ mình sẽ phải mạnh mẽ, phải tự giải quyết mọi vấn đề cho dù nó có khó khăn đến bao nhiêu đi chăng nữa. Thế rồi, biết bao nhiêu lần, muốn gọi về cho mẹ chỉ để được sụt sùi kể lể, để được nghe vài câu an ủi động viên của mẹ nhưng cuối cùng vẫn chỉ lặng im. Trưởng thành, phải chăng chỉ là cô đơn hơn một chút, suy nghĩ nhiều hơn một chút, phải chăng chỉ là một trải nghiệm mà bất cứ ai cũng phải một lần nếm trải? Tôi tự hỏi, rồi tự trấn an mình trong mớ suy nghĩ đó. Toàn thân tôi giờ đây mỏi mệt, trong lòng tồn tại một khoảng không hoang hoải. Không một ai bên cạnh, không có bất cứ thứ gì có thể lấp đi khoảng trống ấy, tôi chơi vơi...
Mơ màng...
Một cô gái mặc chiếc váy voan màu đỏ sậm đang đứng trong gió mạnh, gió tạt vào tà váy phần phật giống như một bông hoa đang nở rộ. Đôi chân trầm cảm của cô cảm thấy sự mát lạnh của sương đêm. Trong phút chốc, bàn tay cô cố nắm bắt thứ gì đó nhưng sự rơi trượt lặng thinh khiến cô chấp nhận hư vô trong tay. Trong một vài thời khắc, ánh mắt cô long lanh, rồi hóa mờ...Sự ấm áp của da thịt, sự chua xót của những giọt nước mắt. Rồi chiếc váy bỗng không còn là màu đỏ nữa. Cô đã khoác lên mình một chiếc váy trắng, rơi trong màn đêm đặc quánh, cho đến khi chìm hẳn trong màn đêm ấy...
Tôi choàng tỉnh giấc, tim đập thình thịch, một cảm giác lành lạnh sống lưng. Tôi nhìn đồng hồ, đã quá giờ trưa, chẳng hiểu sao mình lại mơ thấy những những hình ảnh như vậy. Chỉ là bây giờ, toàn thân tôi thực sự rã rời, không thể nhấc nổi chân ra khỏi giường.
Gần một tuần liền, tôi sốt li bì. Và cứ hễ một lúc nào đó mệt mà ngủ thiếp đi, tôi lại nhìn thấy những hình ảnh tựa rất mơ hồ, xa lạ, nhưng khi tỉnh dậy lại nhớ rất rõ đến từng chi tiết.
....
Mùa đông đã đặt những bước chân đầu tiên đến thành phố này. Tôi khẽ run bờ vai. Sài Gòn không quá lạnh nhưng cũng không khiến người ta trở nên đỡ lười biếng hơn khi những cơn gió đông ùa về. Hơi lạnh của cái không khí ấy như một bàn tay vô hình đang vuốt ve khuôn mặt tôi. Một cơn mưa vừa rời khỏi nơi đây, thoảng một mùi ẩm ướt. Tôi nghe âm thanh của những giọt mưa đọng lại trên lá rơi xuống mặt đất. Có lẽ cơn đói khiến cảm giác của tôi trở nên vô cùng mẫn cảm. Trong phòng, không còn thứ gì có thể lót dạ, chỉ rơi vải đầy những mảnh giấy, những đồ vật linh tinh chẳng có chút giá trị nào. Tiền cũng không còn lấy một đồng, tôi bắt đầu nghĩ đến một công việc làm thêm nào đó.
Tôi bước vào nhà tắm, nhìn cô gái trong gương khẽ hỏi, tôi có mệt không? Ngày tháng cô đơn kéo dài vẫn chưa dứt hẳn, mà sao nó cứ mãi u uất thế này. Tôi phải thay đổi, phải tìm một công việc nào đó để cảm thấy cuộc sống này ý nghĩa hơn. Tôi dọn dẹp lại căn phòng của mình, mở lên vài giai điệu vui tươi, mong sao hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời...
Buổi sáng đầu tuần hôm đó, theo lời giới thiệu của một người bạn, tôi đã quyết định theo cậu ta đến nơi xin việc. Trong đầu tôi tưởng tượng rằng, đó là một công việc rất hợp ý muốn của tôi, là nhân viên bán hàng của một cửa hiệu bán xe đạp điện. Như những gì cậu ta kể thì chỉ cần đến nơi, xin phép ông chủ và thỏa thuận về thời gian, nếu cảm thấy phù hợp thì có thể làm việc ngay. Bởi là lần đầu tiên xin việc làm thêm, tôi khá hồi hộp nhưng cũng mường tượng ra những điều tốt đẹp sẽ đến với mình. Theo xe cậu ta được một quãng đường khá dài, rồi hai ba con hẻm nhỏ khác, tự dưng trong lòng có chút bất an. Cậu bạn này tôi quen chưa lâu, nhưng bởi vì cách ăn mặc và nói chuyện rất lịch sự, chững chạc nên tôi đã tin tưởng. Quanh co một lúc, cuối cùng cũng đến nơi. Thế nhưng, những gì trước mắt tôi thật không giống một chút gì so với tưởng tượng trước đó. Không có một cửa hiệu xe đạp điện nào như lời cậu ta đã kể. Trước mắt tôi là một tòa nhà, trước trụ cổng có một tấm bảng nhỏ màu xanh để tên "Công ty TNHH HP". Chẳng khác nào một đám mây đen đang bay qua đầu, tôi đứng ngơ ngác một vài giây. Cậu ta gửi xe, rồi giục tôi vào cùng.
Chần chừ một lát, tôi theo vào, nhưng thực sự chưa thể hiểu được đây là nơi nào. Tầng trệt, lúc bước vào, có một vài người ăn mặc sang trọng, chỉnh tề đứng rải rác, hầu hết đều là đàn ông. Cậu ta gặp ai cũng cúi chào một cách lịch sự và họ cũng chào đáp trả nhưng không nói với nhau câu nào. Tôi theo cậu ta lên tầng hai, rồi tầng ba, đến tận tầng bốn, dọc các bậc thang tôi luôn gặp những con người ăn mặc kiểu lịch sự như vậy, tự dưng tôi có cảm giác lạc loài. Cậu ta kéo tôi vào một gian phòng, ở đó cũng có rất nhiều người mặc đồ vest, đóng thùng sang trọng, xen lẫn những bạn trẻ ăn mặc có vẻ giản dị hơn. Cậu ta bắt tay một vài người theo kiểu đồng nghiệp với nhau. Lúc này, tôi mới giật mình nhận ra, lẽ nào đây là một công ty đa cấp? Tôi từng nghĩ sẽ kiếm việc làm những chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tìm đến đa cấp. Đa cấp đối với tôi thực sự rất đáng sợ. Mặt tôi ngơ ngác chẳng khác nào một con nai đang bị dụ dỗ. Tôi cảm giác mình đang làm một điều gì đó thật ngu ngốc.
- Này! Đưa tôi tới đây là đâu vậy? Cậu bảo là đến cửa hàng xe đạp điện cơ mà!
- À, tại hôm nay công ty có buổi hội thảo ở đây, nên sẵn tiện đưa D đi cùng đến dư một tí rồi tôi sẽ dẫn D đến chỗ cửa hàng.
- Vậy sao không báo cho tôi biết trước?
- Dự hội thảo một chút thôi, khoảng 30 phút là đi ngay mà. Lại đây!
Cậu ta kéo tôi ngồi xuống ghế. Quả đúng như những gì tôi phát giác, đây thực sự là một buổi "lôi kéo dụ dỗ" thành viên mới của "bọn đa cấp". Trong lòng thấy ấm ức vô cùng, chỉ muốn đứng dậy và cho cậu ta một bạt tai. Nhưng tôi cố nén cơn giận, nhẫn nại quan sát xung quanh. Có rất nhiều con người ăn mặt lịch sự, ngồi đối diện với những người ăn mặc giản dị, thậm chí quê mùa. Hai con người với kiểu ăn mặc đối lập đó, nói chuyện với nhau, rất nhỏ, chỉ đủ để một khoảng cách thật gần mới có thể nghe thấy. Cậu ta quay sang tôi:
- D đưa ba lô tôi cất giúp cho, rồi sang chỗ mấy anh chị giao lưu cho vui.
Tôi thừa biết chuyện gì đang xảy ra. Giao lưu hay là một cuộc lôi kéo? Tôi không làm theo lời cậu ta, buông lời bực tức:
- Thế bao giờ thì hội thảo? Bao giờ thì đến cửa hàng kia?
- Nhanh thôi, sang giao lưu với anh chị chút xíu đi. 8 giờ hội thảo xong mình đi.
Một người đàn ông từ ngoài cửa đi vào, vỗ vai tôi:
- Sao lại ngồi ngoài này? Vào trong đi em
Tôi không trả lời câu nào, quay sang bảo với cậu ta:
- Cậu đưa tôi về đi. Nếu là công việc này, tôi không làm được đâu. Xin lỗi!...
- Về gì chứ? Ở đây dự hội thảo một chút có sao đâu. Sao rụt rè quá vậy, phải giao lưu mới biết công việc mới như thế nào chứ!
Cậu ta cười nhạt, khiến tôi chỉ muốn cho ngay một bạt tai. Nếu không phải là ý đồ xấu xá, thì cậu ta đã chẳng cần gạt tôi như vậy. Tôi không biết mình phải làm gì giữa những con người xa lạ này.
- Cậu không đưa tôi về được thì tôi tự về đây. Chào!
Tôi vội vàng bước ra khỏi căn phòng trước những cặp mắt đang đổ đồn về phía tôi. Tôi chạy một mạch ra khỏi cái công ty u ám đó, rồi nhớ lại những con hẻm đã đi qua, cuối cùng cũng tìm được đường chính. Ngồi lại ở một trạm chờ xe buýt, trong lòng tựa như vừa thoát khỏi địa ngục...
(Còn nữa)